Yên lặng! 

 Xung quanh yên lặng như tờ! 

 Các cảnh sát đều mắt chữ A mồm chữ O. 

 “Tuyệt thật!”. 

 Không biết là ai kêu lên. 

 Diệp Phùng Xuân như tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức bước tới còng tay người đàn ông đội mũ lưỡi trai. 

 “Theo tôi về đồn lấy lời khai”, Diệp Phùng Xuân trừng mắt nhìn Lưu Phong. 

 Đồn cảnh sát. 

 Diệp Phùng Xuân đã thay thường phục, cùng một cảnh sát nữa ngồi đối diện Lưu Phong với vẻ mặt phức tạp. 

 Nhưng lần này, Lưu Phong không đeo còng tay, mà ngồi trong phòng làm việc. 

 Thông qua cuộc nói chuyện, Lưu Phong đã hiểu đại khái tại sao Diệp Phùng Xuân lại cùng đồng nghiệp xuất hiện ở con phố kia. 

 Thời gian này, Thiên Châu xảy ra rất nhiều vụ án tương tự. 

 Có cô gái sau khi đi hẹn hò với đàn ông liền biến mất một cách quỷ dị. 

 Có cô gái làm quen với đàn ông có tiền ở quán bar, rồi đi thuê phòng khách sạn, kết quả ngày hôm sau cũng biến mất. 

 Cũng chính vì nguyên nhân này mà hôm đó Lưu Phong và Diệp Đan Quỳnh mới bị bắt. 

 Đám Diệp Phùng Xuân cũng nhận được tin, nói nghi phạm từng xuất hiện trên con phố ở nhà cũ của Lưu Phong. 

 Để thu hút sự chú ý của đối phương, Diệp Phùng Xuân mới đóng giả thành phụ nữ, cố ý đi lại xung quanh. 

 Không ngờ lại gặp phải Lưu Phong. 

 Cũng may không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. 

 “Phùng Xuân, anh ấy chẳng phải là bố anh sao?”, đồng nghiệp nhìn Lưu Phong mấy cái, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng hỏi. 

 Khóe miệng Diệp Phùng Xuân co giật: “Câm miệng!”. 

 Lưu Phong dựng tai lên nghe: “Các anh nói gì? Tôi là bố anh ta?”. 

 “He he, người anh em, lần trước anh chạy ra khỏi phòng thẩm vấn, đội trưởng nói nếu anh có bản lĩnh đó thì sẽ nhận anh làm bố”, cậu cảnh sát kia toét miệng cười rồi nói luôn. 

 Khuôn mặt Diệp Phùng Xuân lập tức dài ra như cái bơm: “Anh đi thẩm vấn nghi phạm kia đi, cậu ta để tôi lấy lời khai”. 

 Đồng nghiệp đứng lên, hậm hực bỏ đi. 

 Anh ta rất muốn hỏi thêm Lưu Phong. 

 Dù sao cú ném qua vai kia cũng quá đẹp. 

 Anh ta rất muốn học. 

 “Tôi không có loại con trai như anh”. 

 Kết quả, đồng nghiệp vừa đi đến cửa, Lưu Phong lại lên tiếng: “Hừ, còn mặc váy rồi gọi người ta là anh trai, tởm lợm!”. 

 Đồng nghiệp loạng chạng, suýt nữa không nhịn được mà phì cười. 

 “Cậu…”, Diệp Phùng Xuân rất muốn tát cho Lưu Phong hai cái bạt tai, nhưng anh ta vẫn kiềm chế được. Thấy đồng nghiệp còn đứng ở cửa nghe lén, anh ta liền gầm lên: “Còn không đi mau?”. 

 Ôi con sông quê! 

 Ôi con sông quê, con sông quê! 

 Đồng nghiệp chạy mất. 

 Diệp Phùng Xuân đi tới khóa trái cửa lại. 

 Hít sâu một hơi. 

 Xoay đầu lại, khuôn mặt tươi cười. 

 “Lưu Phong, thực ra chúng ta hiểu lầm nhau rồi”. 

 Lưu Phong ngồi vắt chéo chân: “Có gì thì nói đi”. 

 “Ừm… tôi nhờ cậu giúp một việc được không?”. 

 Lưu Phong nói với vẻ hứng thú: “Ồ? Chẳng phải cảnh sát Diệp muốn bắt tôi sao?”. 

 “Đâu có, đâu có, thực sự chỉ là hiểu lầm thôi”, Diệp Phùng Xuân tức giận đến mức muốn nhai đầu Lưu Phong, nhưng ngoài miệng vẫn chôi đây đẩy. 

 Chẳng còn cách nào khác, vì phá án mà anh ta đã hi sinh quá nhiều. 

 Đồng nghiệp của anh ta còn đỡ. 

 Nhỡ đồn đến tai Diệp Đan Quỳnh và Tô Đát Kỷ thì hình tượng cảnh sát chói lóa của anh ta phải làm sao đây? 

 “Chuyện là thế này, cậu hãy coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, tôi mặc quần áo như vậy cũng là vì bất đắc dĩ”. 

 Diệp Phùng Xuân cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Chỉ cần cậu có thể giữ bí mật giúp tôi, thì tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu và Đan Quỳnh. Hơn nữa, chỉ cần cậu cần thì tôi còn làm mối thêm nữa, cậu thấy sao?”. 

 “Chẳng ra sao cả”, Lưu Phong lắc đầu đáp: “Bây giờ Đan Quỳnh đang chủ động theo đuổi tôi, không cần anh làm mối”. 

 Diệp Phùng Xuân bị Lưu Phong chọc cười: “Đan Quỳnh chủ động theo đuổi cậu? Ha ha, Lưu Phong, đây là câu nói đùa buồn cười nhất tôi từng nghe trong mấy năm nay đấy”. 

 “Không nói cậu từng ngồi tù, mà tính tình Đan Quỳnh tôi cũng biết rất rõ”. 

 “Nó là nữ cường nhân, lúc trước đính hôn với Triệu Ngôn cũng chỉ là kế hoãn binh, đối với cậu cùng lắm chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Bảo nó chủ động theo đuổi cậu, ha ha, trừ khi mặt trời mọc ở đằng Tây”. 

 “Ái chà, anh còn điều tra tôi cơ à?”, Lưu Phong nở nụ cười xấu xa: “Hay là chúng ta đánh cược nhé?”. 

 “Cược cái gì?”. 

 “Nếu cô ấy một mực đòi kết hôn với tôi thì sau này anh gặp tôi phải gọi tôi là anh”. 

 “Không vấn đề gì”, Diệp Phùng Xuân lập tức đồng ý: “Nhưng nếu không phải thì cậu phải giữ kín chuyện hôm nay, còn phải…” 

 “Còn phải cái gì?”. 

 “Phải giúp tôi theo đuổi chị cậu”. 

 “Được đấy, hóa ra anh nhằm vào chị tôi?”, Lưu Phong đứng dậy: “Diệp Phùng Xuân, anh mà cũng xứng với chị tôi sao?”. 

 Diệp Phùng Xuân đỏ bừng mặt: “Lưu Phong, ai nói tôi không xứng? Hừ, cậu cứ nói là có dám đồng ý không đã!”. 

 “Được”, Lưu Phong lại ngồi xuống: “Vậy bây giờ anh gọi cho Diệp Đan Quỳnh đi”. 

 “Được”, Diệp Phùng Xuân lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Diệp Đan Quỳnh thì cửa phòng lại bị đẩy ra. 

 Một cảnh sát bước vào: “Đội trưởng Diệp, nghi phạm kia rất cứng miệng, không chịu nói gì cả”. 

 “Các anh làm ăn kiểu gì vậy?”, Diệp Phùng Xuân đứng lên, trừng mắt nhìn Lưu Phong: “Cậu chờ tôi ở đây, tôi đi một lát rồi quay lại ngay”. 

 Lưu Phong nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, rồi lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết giết thời gian. 

 Chờ mười mấy phút. 

 Diệp Phùng Xuân mặt mày ủ rũ quay lại. 

 “Sao? Người kia vẫn không chịu nói à?”, Lưu Phong hỏi với vẻ chế giễu. 

 Diệp Phùng Xuân nén giận, cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Càng không chịu nói thì càng chứng tỏ có vấn đề”. 

 “Bây giờ tôi càng có cảm giác đây rất có khả năng là một nhóm người gây án”. 

 Hình như Diệp Phùng Xuân bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi, tại sao cậu lại xuất hiện ở đó?”. 

 “Tôi đến thăm nhà cũ”, Lưu Phong trả lời đúng sự thực. 

 “Ồ, nhà cũ của các cậu”, hiển nhiên Diệp Phùng Xuân cũng biết nhà cũ của Lưu Phong ở con phố đó, gật gật đầu. 

 Lưu Phong thấy Diệp Phùng Xuân nhíu chặt mày, liền cất điện thoại đi rồi đứng lên: “Lấy lời khai xong rồi, tôi có thể đi chưa?”. 

 “Cậu đi đi”. 

 Lần này Diệp Phùng Xuân không ngăn cản, chỉ chán chường xua tay, tỏ vẻ Lưu Phong có thể rời khỏi đây. 

 Đúng lúc này, lại có một cảnh sát chạy vào: “Đội trưởng Diệp, không hay rồi, tên kia cắn lưỡi tự sát”. 

 Ầm! 

 Diệp Phùng Xuân giật nảy mình. 

 Anh ta không còn quan tâm chuyện bắt Lưu Phong giữ bí mật nữa, xoay người chạy đến phòng thẩm vấn cùng cảnh sát kia. 

 Lưu Phong thấy thế cũng không khỏi nhíu mày. 

 Cắn lưỡi tự sát? 

 Xem ra vụ án này không hề nhỏ. 

 Anh cảm thấy tò mò, cũng đi theo đến phòng thẩm vấn. 

 Mấy cảnh sát đang cạy miệng của nghi phạm đội mũ lưỡi trai, không để hắn cắn đứt lưỡi. 

 Nhưng hình như tên nghi phạm kia đã hạ quyết tâm, máu tươi đang rỉ ra từ khóe miệng. 

 “Tránh ra!”, Lưu Phong thấy thế, biết cho dù bọn họ cạy miệng cũng vô dụng, liền quát lớn một tiếng, bước tới điểm một cái vào cổ đối phương. 

 Ngay sau đó, miệng của nghi phạm lập tức mất hết sức lực, há hốc ra, vẻ mặt đờ đẫn. 

 Các cảnh sát thấy thế đều nhìn Lưu Phong với ánh mắt quỷ dị. 

 “Cậu… sao cậu làm được vậy?”. 

 Diệp Phùng Xuân cũng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lưu Phong bắt đầu thay đổi. 

 “Chuyện vặt thôi mà”, Lưu Phong đi tới trước mặt gã đàn ông đội mũ lưỡi trai. 

 Hắn nhìn chằm chằm Lưu Phong với vẻ mặt oán độc, miệng há ra, giọng nói lúng búng: “Ranh con, tao đã nhớ mặt mày, mày chết chắc rồi!”. 

 “Ái chà, còn đe dọa tao?”. 

 Lưu Phong bật cười, lại giơ tay lên điểm một cái vào vị trí xương sườn của gã. 

 “A a a, khó chịu quá, khó chịu quá, có giỏi thì giết tao đi!”, sắc mặt nghi phạm lập tức trở nên vặn vẹo, kêu lên thảm thiết. 

 Tất cả các cảnh sát đều nhìn Lưu Phong với vẻ mặt sùng bái, không hiểu anh làm được điều đó như thế nào. 

 “Đội trưởng Diệp, bố anh lợi hại quá!”. 

 Một cảnh sát không nhịn được nói. 

 Cục tức này nuốt trôi kiểu gì đây? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play