Một đường quay lại căn phòng của mình,Lư Hiểu Khê đều không hề biểu tình ra một chút cảm xúc đau buồn nào.Cậu bé Tiểu Khải đang bận xem tivi nhưng trông thấy chị gái thì vẫn dời ánh mắt chăm chú qua nhìn.Nhìn thấy vẻ mặt như thường của chị thì cậu cũng yên tâm,không hỏi thêm gì cả.

Cánh cửa phòng ngủ vừa khép kín,nước mắt từ hốc mắt lặng lẽ chảy xuống.Một giọt rồi hai giọt dần dần lại trở nên mất kiểm soát.Lư Hiểu Khê cố gắng ngăn tiếng nức nở,bờ môi đỏ mọng bị cô cắn đến trắng bệt.

Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày sẽ phải rời bỏ anh như thế này.Cô vẫn luôn hi vọng cả hai sẽ luôn trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên nhau,dù có sống xa nhau thì cô đều sẽ chấp nhận cả.Điều khiến cô tuyệt vọng đến thế là vì anh rời bỏ cô không một chút lưu luyến.Ngay cả một câu giải thích rõ ràng cũng không có.

Hai bả vai yếu ớt của thiếu nữ không ngừng run rẩy kịch liệt,khóc đến thương tâm.

Ngay ngày hôm sau Quý Trạch Viễn âm thầm rời đi,anh không muốn ai đi tiễn mình.Đến cuối cùng anh vẫn chỉ là cậu thiếu niên mới 17 tuổi,bản tính dù có trưởng thành vững vàng đến mấy cũng có lúc yếu đuối mà thôi.Hãy cứ để anh âm thầm rời đi,có lẽ thời gian qua đi thì mọi thứ sẽ tốt lên thôi.

Trước 28 tết cả nhà của cô đều dọn đến nơi ở mới,cách thành phố N cả 6 tiếng đi bằng máy bay.Chỉ trong vòng một tuần đó nhóm bạn của bọn họ liền có hai người rời đi.Chuyện của hai người hiển nhiên trở thành chủ đề bàn tán trong trường.Có ai lại không hóng hớt chuyện tình của nam nữ thần kia chứ.

Thành phố mới nơi gia đình cô chuyển đến là Uyển Thành.Khí hậu quanh năm mát mẻ,đặc biệt là những kiến trúc cổ xưa đến bây giờ vẫn còn lưu giữ.Nhìn đâu cũng chỉ là những ngôi nhà cấp bốn rộng lớn,hầu hết không có những ngôi nhà cao tầng như ở thành phố N.

Cha Lư Dực nhiều năm tích cóp được kha khá tiền,ông dứt khoác mua một căn nhà ngói đỏ,chi ít tiền thuê người về trang trí lại.Ngôi nhà chỉ cách nhà ông bà nội một con ngõ,rất thuận tiện để qua lại.

Cả ba cha con đều bận rộn với mớ hành lý của mình.Ngay cả nhóc Tiểu Khải cũng hào hứng xếp phòng ngủ cho mình.Căn nhà có đủ bốn phòng,phòng còn dư sẽ làm thành phòng học cho hai chị em.Lư Hiểu Khê đặt chiếc rương cuối cùng vào bên trong tủ,cô nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán.

Ánh mắt nhìn đến khung hình chữ nhật đang nằm bên trong rương đồ.Môi nhỏ khẽ bặm lại rồi cầm lấy khung ảnh ấy lên,là tấm ảnh tốt nghiệp cấp 2 của cô.Bên trong khung hình là thiếu niên với gương mặt lãnh đạm bên cạnh là cô gái nhỏ với nụ cười tỏa sáng rực rỡ.Ánh mắt cưng chiều không dấu nổi ý cười ấy của thiếu niên luôn nhìn chằm chằm đến thiếu nữ.

Lư Hiểu Khê bất đắc dĩ lắc mạnh đầu,cô vội vàng úp ngược tấm ảnh lại đặt nó vào rương.Chỉ lấy một khung ảnh đặt trên kệ tủ đầu giường.Là bức ảnh của nhóm bọn họ hồi đợt dã ngoại,cả 6 người đều mặt mày rạng rỡ cười vui vẻ dưới ánh chiều hoàng hôn.

Thơ thẩn một hồi cô liền bị chuông di động kéo về hiện thực.Cầm lấy di động lên nhìn đến cái tên hiện trên màn hình, thì cô liền mỉm cười,giọng nói ngọt ngào cất lên.

- Tiểu Ái chưa gì đã nhớ tớ rồi sao?

- Tớ cóc thèm,bật camera lên tớ xem nào.

Lư Hiểu Khê không suy nghĩ nhiều liền bật nút mở video,hẳn là cô nàng Mễ Ái muốn xem ngôi nhà mới của cô đây mà.Nào ngờ gương mặt cô vừa ló vào màn hình thì người bên kia đã bắt đầu cằn nhằn.

- Cậu lại khóc đấy à,mắt sưng húp thế kia.Tớ nói cậu biết anh ta tồi như vậy không đáng để cậu bận tâm.Vô tình rời đi nhanh như vậy ngay cả đi tiễn lần cuối cũng không báo gì cả,…

Bị mắng như thế cô không hề thấy tức giận đâu,mọi lời Mễ Ái nói đều đúng cả.Anh đối xử vô tâm như thế sao cô lại phải buồn nhưng chỉ cần nghĩ đến nước mắt lại không tự chủ được.Cô đau lòng,cô luyến tiếc,luyến tiếc những ngày tháng ở bên cạnh anh.Đau lòng tất cả những tình cảm của cả hai còn dang dở.

Lư Hiểu Khê nâng khóe mắt lên nhìn trần nhà,hít thở thật sâu rồi lại cất giọng.

- Cậu yên tâm,tớ sẽ không buồn mãi đâu.Chỉ là thời gian đầu có hơi khó khăn với tớ,làm sao tớ có thể dễ dàng quên anh ấy kia chứ.

‘…’

Dù không nói chuyện trực tiếp,Mễ Ái cũng hình dung ra dáng vẻ lúc này của cô có bao nhiêu uất ức.Không muốn nhắc đến vấn đề đấy nữa,Mễ Ái liền nói sang chuyện khác.

- Số di động này của cậu tuyệt đối không để cho bọn Lưu Tôn Hạo biết đấy,thể nào tên Quý Trạch Viễn kia cũng sẽ biết được.Lúc đó cậu lại bị anh ta xoay vòng vòng.

- Tớ biết rồi mà,tối lại gọi cho cậu nhé.Tớ còn phải sang chào hỏi ông bà nội nữa.

- Được rồi,mau đi đi.

‘…’

Vừa cúp máy thì cô liền đi đến lấy luôn khung ảnh vừa đặt trên kệ xuống.Vừa gỡ lấy tấm ảnh bên trong định tô đen đi gương mặt thối tha kia thì lại dừng tay.Cuối cùng chỉ lấy keo dính màu đen che đi gương mặt của Quý Trạch Viễn.Hài lòng rồi cô lại đặt ảnh về chỗ cũ.Vẫn là không nên nhìn thấy bất cứ gì về anh,cô muốn từ bỏ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play