Bác sĩ Hà bối rối nhìn con gái nhà mình.Từ nhỏ đến lớn con nhóc này chỉ yêu thích thằng bé Quý Trạch Viễn.Nào ngờ ông nội Quý lại muốn làm mai Quý Trương kia chứ.Từ chối thì cũng phải lựa lời mà nói,khéo lại mất miếng ăn.
Ông bèn đi lại kéo lấy tay con gái nhỏ giọng.
- Ông cụ nói giỡn đấy con đừng để trong lòng.Thôi con lại ghế ngồi đi để cha nói chuyện với ông.
Nhược Đan nhiều lần bị bẽ mặt nên không còn thấy ngạc nhiên là mấy. Muốn đạt được thứ mình muốn thì chịu nhiêu đây có là gì.Huống chi chuyện tình yêu nào có chắc chắn được,quen nhau thì sẽ cưới sao?Tất nhiên cô còn có hội rồi.Nhược Đan liền gật đầu với cha mình rồi tiến đến ghế sofa.
Quý Trương từ lúc nhìn thấy Nhược Đan bước vào phòng bệnh đã ngồi thẳng lưng.Dáng vẻ đoan chính đúng mực thể hiện đúng chuẩn là một quý công tử.
Nghe thấy ông nội ghép đôi thì cậu lại càng vui hơn,làm sao lại không vui sướng khi được mai mối cùng tình đầu.Quý Trương liếc mắt ra hiệu cho mẹ mình rồi tiến đến ngồi vào bên cạnh Nhược Đan.
- Lát nữa cậu có bận việc gì không,có thể đi dạo phố cùng tớ không?
- Tớ bận rồi,xin lỗi cậu nhé.
- Hôm qua tớ thấy cái váy kia xinh lắm,tớ dẫn cậu đi mua nhé.
- Tớ vừa mua váy mới rồi,cảm ơn cậu.
- Túi xách,giày dép thì sao?Con gái các cậu cần thay đổi mà,tớ đều mua cho cậu được không?
- Mấy thứ đó mẹ tớ vừa mua cho tớ luôn,tớ dùng không hết.
“……”
Quý Trương hỏi hết câu này đến câu khác để bắt chuyện nhưng đều bị Nhược Đan hờ hững đáp lại.Ánh mắt đó của cô chỉ nhìn về một hướng chính là người anh họ cao cao tại thượng Quý Trạch Viễn kia.
Mẹ Quý Trương thuộc loại phụ nữ ngu xuẩn,yêu ghét đều thể hiện hết ra ngoài.Bà ta không thích Quý Trạch Viễn nên chẳng bao giờ coi anh là cháu của mình.Mỗi lần gặp mặt đều phải đá đểu mới thấy hài lòng.
Bà cũng khá ưng Nhược Đan,nếu làm con dâu nhà bà thì cũng tốt đi.Bà ta còn tự cho là suy nghĩ của mình đúng,liền phán đoán một điều chắc chắn.Quý Trạch Viễn có tình ý với Nhược Đan,chính vì thế bà ta liền ân cần nắm lấy tay Nhược Đan,miệng lưỡi không biết suy nghĩ mà thốt lên.
- Ai chà nhìn xem sao lại xinh xắn như này kia chứ.Người như cháu nên tìm người hợp mà lấy đấy nhé,bác gái thấy mấy đứa con trai mà không cha không mẹ thì nên loại bỏ đầu tiên đấy.
- Đặc biệt là mấy người vẻ ngoài có học thức nhưng bên trong lại rắn rết.Không cha không mẹ dạy đều là thứ mất dạy cả.
“……”
Một khoảng không yên lặng chỉ còn tiếng ríu rít của Mẹ Quý Trương.Ông nội Quý nhấp một ngụm nước ấm cho thông họng.Đứa con dâu độc mồm độc miệng này của ông cũng không phải ngày một ngày hai thế này.Đôi mắt đen kịt mà nhìn đến con trai của mình.
Quý Trượng biết cha mình không yêu thích vợ của mình mà còn có phần ghét bỏ.Ông lại không thể chống lại cha được,tài sản vẫn chưa hoàn toàn thuộc về ông.Nên tốt nhất vẫn phải ngoan ngoãn mà nghe theo.
Liền nhanh tay mà nhéo eo vợ một cái,mắng mỏ nhẹ nhàng.
- Im miệng ngay,bà còn nói nhăng nói cuội thì tôi khoá thẻ của bà.
- Ông….
- Đi về.
“……”
Bà ta gả vào nhà giàu dựa hơi nhà chồng nên nào dám chống lại chồng.Đều ngoan ngoãn mà phụng lệnh,bà ta hặm hực liếc nhìn Quý Trạch Viễn rồi cầm túi xách rời đi.
Ngay tức thì căn phòng cũng đã yên tĩnh trở lại.Từ nhỏ đến lớn Quý Trạch Viễn đã nghe đủ mọi lời tồi tệ như thế.Từ lâu trong lòng đã không để tâm đến nó nữa.Huống chi anh còn cần người khác yêu thích sao?Trong nhà chỉ cần một mình cô gái nhỏ nhà anh yêu thương anh là đủ.
Ông nội Quý đừng thấy yên lặng không nói gì thì cho là không dám quản con dâu.Mà là ông tự có cách giải quyết riêng của mình.Rồi đâu cũng vào đấy,cái gì rồi cũng sẽ có cái hại của nó mà thôi.Đừng nghĩ đến việc sỉ vả người khác lại có kết cục tốt.
—————
Mãi đến lúc tận chiều tối Quý Trạch Viễn mới rời đi.Dáng vẻ thiếu niên cao lớn thẳng tắp,khuôn mặt lãnh đạm có chút mệt mỏi nhưng không thể làm lu mờ được vẻ điển trai hiếm có kia.
Phía sau lưng có người luôn đi theo,anh cũng chẳng để ý,bệnh viện biết bao nhiêu người đi qua đi lại ai lại để ý cái đấy.Nhược Đan chậm rãi đi theo phía sau lưng của anh.
Giữ một khoảng cách không xa,chỉ cần bước một bước vừa đủ là sánh vai cùng anh.Nhưng cô ta không làm thế sợ sẽ bị anh xa cách hơn.Nào ngờ ngay khi đợi thang máy lại gặp người quen.
Nhược Đan phóng tầm mắt nhìn thiếu nữ xếp hàng ở thang máy kế bên.Là con nhỏ bạn thân của Lư Hiểu Khê,tên là Mễ Ái thì phải.Đôi mắt sắc xảo loé lên tia sáng,phô trương mà nhìn thẳng đến Mễ Ái.
Mễ Ái làm sao lại không nhận ra được Quý Trạch Viễn.Bọn họ là một hội chơi thân mà huống chi vẻ ngoài xuất chúng kia thu hút không ít ánh nhìn.
Muốn qua chào hỏi nhưng lại thấy Nhược Đan đi bên cạnh thì liền thu lại ý định.Quý Trạch Viễn không thấy Mễ Ái,anh chỉ yên lặng đợi thang máy đến.Nào biết một đống hiểu lầm đổ lên đầu của anh kia chứ.
Sự việc gần đây của Lư Hiểu Khê cô biết rất rõ đều có sự hiện diện của Nhược Đan.Hai người này sao lại ở cùng nhau còn là ở bệnh viện.Mễ Ái thấy khó chịu hộ bạn thân nhà mình vừa định đi đến hỏi chuyện thì hai người bọn họ đã đi vào thang máy.
Không chờ nổi nữa Mễ Ái liền nhấn nút gọi cho Lư Hiểu Khê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT