Nhạc Chiêu Âm cảm thấy bản thân sắp bị anh làm cho khờ rồi, rốt cuộc là tên Ảnh Đế này là bị điên thật hay là thật sự bị điên vậy? Hai người họ chỉ quen nhau qua mạng, gặp nhau chưa tới hai tiếng đã muốn kết hôn? Anh... Anh... Anh có điên không?

- Tiêu Tiêu... Em nghĩ...

- Âm Âm, nếu em lo về gia đình thì đừng lo nữa, nhà anh dễ tính lắm, chỉ cần em chấp nhận là được rồi.

Nụ cười trên gương mặt của Nhạc Chiêu Âm liền trở nên vô tri, ai đồn cô lo về gia đình anh chứ? Cô lo cho cái mạng nhỏ bé của mình nè.

Đã trốn cha về nước còn muốn cùng Ảnh Đế của công ty anh hai kết hôn, nếu để cha và anh hai biết thì cái mạng bé nhỏ này của Nhạc Chiêu Âm sẽ gặp nguy nhất nè biết không hả?

Mà khoan đi, hỏi sinh gì chứ! Ai cưới! Điên rồi! Cưới gì mà cưới!

- Tiêu Tiêu... Em...

- Âm Âm, nếu em nghĩ sính lễ không đủ thì có thể nói thêm, chỉ cần em muốn thì bao nhiêu cũng được.

- Cái đó... Em...

- Âm Âm, hay em muốn thêm nhà, thêm xe? Hừm... Hay anh mua nhà ở Tuế Ngọc Hiên ha? Nơi đó vừa gần trung tâm lại có quanh cảnh tốt nữa.

- Không phải... Ý là...

- Âm Âm, hay em còn do dự về sự nghiệp của anh? Cái đó em khỏi phải lo, anh đã tính sẵn rồi, chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ ngay lập tức giải nghệ. Ảnh Đế Ảnh ơ gì đó anh cũng không cần, anh cần em thôi. Âm Âm, gả cho anh... Nha?

Nhạc Chiêu Âm khóc không ra nước mắt, cô chỉ muốn nói là muốn xin phép đi vệ sinh thôi mà, sao cứ ngắt lời người ta vậy? Có biết là thà nhịn ăn, nhịn ngủ, chứ làm sao nhịn đi vệ sinh được không hả?

- Tiêu Tiêu, chúng ta vẫn nên suy nghĩ kĩ trước đã. Hôn nhân là chuyện cả đời, em không muốn vội vàng.

Nói đến đây thì Nhạc Chiêu Âm liền nhanh chóng đứng dậy rồi đánh bài chuồn về nhà, chứ nếu cô ở đây nữa chắc chết mất.

Không được rồi, con bệnh này nó bệnh quá, cô không đối xử theo cách bình thường được. Nếu như đã vậy thì cô chỉ còn cách phải xử theo biện pháp mạnh thôi, Thời Khuất Tiêu... Thật ngại quá, tôi không nên dây vào anh được, nếu tôi dây vào anh thì cha sẽ đánh gãy chân chó của anh mất, tôi không muốn nền công nghiệp điện ảnh nước nhà mất đi nhân tài như anh đâu.

Chúc anh cả đời bình an, sống trong ánh sáng của mười phương chư phật! Thiện tai!

[...]

Vì căn hộ của cô ở ngay bên cạnh nên khi Nhạc Chiêu Âm vừa rời khỏi nhà của Thời Khuất Tiêu là về nhà của mình ngay, còn Thời Khuất Tiêu bị từ chối liền kinh ngạc, sau đó anh có đuổi theo nhưng lại chẳng thấy cô đâu, lúc này anh liền ở ngoài tự trách bản thân quá hấp tấp.

Đến đây anh liền lấy điện thoại ra, sau đó nhắn tin cho cô.

[Tiêu Tiêu]: Âm Âm, anh xin lỗi, là anh hấp tấp rồi. Chúng ta... Vẫn là người yêu đúng không?

Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút nhưng Nhạc Chiêu Âm vẫn không phản hồi, lúc này anh đã rất mệt mỏi mà nằm dài trên sofa đầy bất lực, anh đúng là quá hấp tấp khiến cô sợ hãi rồi mà.

Đột nhiên đến đây thì anh lại nhớ đến người "bạn thân chí cốt", thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt - Hoàng Túc.

Nghĩ là làm, anh liền cầm theo chai rượu đi sang số nhà 520 của cô, gõ cửa rất nhiều lần nhưng không có tiếng trả lời, nhìn vào đồng hồ thì nghĩ rằng Hoàng Túc đã ngủ rồi.

Khi anh muốn quay lưng đi thì Hoàng Túc lại xuất hiện, gương mặt cực kì phẫn nộ nhìn anh, nói:

- Anh Thời, anh muốn bốc lột sức lao động cũng có chừng mực thôi chứ?

- Xin lỗi, tôi gõ nhầm nhà.

- Thần kinh.

Nói xong thì Hoàng Túc liền đóng cửa một cái *rầm* không thương tiếc, bỏ lại Thời Khuất Tiêu đầy ấm ức, vừa bị bạn gái từ chối, lại bị trợ lý dằn mặt, hôm nay là ngày xui xẻo nhất cuộc đời của anh mà.

Tuy nhiên, anh đâu có biết rằng ở bên kia cô đã run rẩy lẩy bẩy rồi nếu mà vừa rồi Thời Khuất Tiêu hiên ngang đẩy cửa đi vào bên trong là sẽ thấy "khô mực" và chiếc váy cô vừa thay ra mất, hơn nữa bộ tóc giả cô cũng chỉ là đội tạm thôi, đến gương mặt cũng chưa tẩy trang hết nữa chứ. Thật sự là dọa chết cô rồi, cái tên nam nhân thúi này, nửa đêm nửa hôm tìm trợ lý làm quái gì vậy, muốn bốc lột cũng phải chừa cho người ta ngủ chứ, bộ điên hay gì vậy trời?

Và rồi buổi tối hôm đó.

Phòng 521 thì không ngủ được do cảm thấy có lỗi với bạn gái, nhưng nhắn tin thì bạn gái lại không trả lời.

Còn phòng 520 cũng không ngủ được do bận rộn lên kế hoạch, một kế hoạch để "lừa Ảnh Đế", buộc "Ảnh Đế" phải đá mình.

Trong suốt hai mươi lăm năm cuộc đời của Nhạc Chiêu Âm, đây chắc hẳn là cái kế hoạch cô tốn nhiều công sức nhất, cũng là là cái kế hoạch khiến cô trở nên thảm hại nhất.

Ông trời ơi, sao ông lại trêu đùa cô như vậy chứ? Thà ông giết cô đi còn hơn.

Màn đêm tối đen như mực, ông trời tựa như nghe thấy tiếng lọng của Nhạc Chiêu Âm, ông ấy liền đánh sét một cái *ĐÙNG* làm cho cô giật mình, chấp tay niệm:

- Nam mô a di đà phật, xin lỗi, làm phiền rồi, ông ngủ ngon.

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play