Từ nụ hôn dây dưa không dứt đến bây giờ là Thời Khuất Tiêu vẫn còn rong ruổi trên cơ thể của Nhạc Chiêu Âm, anh nhiệt huyết hôn lấy môi cô, cố ý hút lấy mật ngọt trong khoang miệng của cô cứ như thế mà liên tục hôn lấy rồi hôn lấy, làm đầu óc của Nhạc Chiêu Âm cũng bắt đầu trống rỗng rồi.

Bất chợt khi này Thời Khuất Tiêu lại bắt đầu đưa hạ bộ đang kêu gào mạnh mẽ đi vào bên trong cô, nơi vách thịt đón nhận từng đợt va chạm cũng nóng ran hết cả người, tuy nhiên lúc này Thời Khuất Tiêu lại hôn ở trên môi của cô nên không hề hé ra nửa tiếng rên rỉ.

Khắp căn phòng bây giờ chỉ có tiếng da thịt va chạm với da thịt cùng với âm thanh giao hợp đầy gợi tình, đương nhiên Nhạc Chiêu Âm cũng đỏ mặt rồi, có vẻ như lần này Thời Khuất Tiêu đã thành thục hơn hẳn, mỗi lần luân động đều làm cho cô thấy thoải mái.

Nhưng sau khi anh rời khỏi cánh môi của cô là ngay lập tức ôm lấy eo nhỏ rồi điên cuồng thúc sâu vào bên trong, mọi ngóc ngách bên trong vách thịt đều bị anh va chạm đến mức nóng hết cả lên, gương mặt nhỏ của Nhạc Chiêu Âm cũng vì thế mà đỏ lên không ít, trong miệng bây giờ cũng chỉ còn ngâm nga mấy câu rên rỉ.

Nhưng Thời Khuất Tiêu không thể để cô đơn giản như thế được, anh đưa tay ôm lấy cơ thể của cô, giúp cô ngồi lên trên, khi này Nhạc Chiêu Âm vẫn chưa thích ứng được với tư thế này nên hạ bộ càng lúc càng đi sâu hơn bên trong cô, tư mật cũng vì kích thích mà siết chặt lấy anh. Thời Khuất Tiêu vòng tay ôm lấy eo của cô, hôn nhẹ lên cổ của cô, nói:

- Âm Âm, thả lỏng một chút.

- Không được… Ha…a…ưm… Sâu quá rồi… A…a…a…

- Âm Âm… Em cứ rên như vậy anh thật sự không tài nào ngăn cản bản thân được đâu.

Tuy biết là vậy nhưng Nhạc Chiêu Âm cũng không khống chế được âm giọng của mình, cô cứ vô thức mà rên rỉ thôi, mỗi lần hạ bộ đâm rút đều làm cô thấy kì lạ nên cô phải kêu lên không ít. Nhưng được lúc thì Thời Khuất Tiêu lại ôm chặt lấy cô, nơi giao hợp cũng bắt đầu gia tăng tốc độ ra vào.

Đương nhiên Nhạc Chiêu Âm biết Thời Khuất Tiêu tính làm gì rồi, cô ngay lập tức muốn đẩy anh ra, nhưng càng đẩy thì con bệnh này càng ôm chặt lấy cô.

Nhưng cô vẫn phải nói:

- Không được… Ah…a…ha… Hôm nay không an toàn… Thời Khuất Tiêu… Ah…a… Sẽ mang thai mất… Không được… A…ưm…a…

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nghe những gì cô nói, bao nhiêu mầm mống đều chôn chặt bên trong và đưa hết vào bên trong cô.

Ngay sau đó Nhạc Chiêu Âm cũng bị kích thích mà nằm trên vai anh, cô có chút nhỏ giọng nói:

- Sẽ mang thai… Thật đó…

Còn Thời Khuất Tiêu lại vô cùng hài lòng ôm vợ mình chặt hơn, còn nhẹ nhàng đặt lên vai của cô một nụ hôn, nói:

- Âm Âm, cứ mang thai đi, chúng ta sẽ kết hôn mà.

Vốn dĩ Nhạc Chiêu Âm còn đang định mắng anh, nói sao thì người mang thai cũng là cô, người sinh con cũng là cô, trong cái công cuộc này thì anh chẳng góp cái nghĩa địa gì mà nói hay lắm! Nhưng bao nhiêu lời muốn mắng đều không tài nào nói ra khỏi miệng được.

Vì giây sau đó Nhạc Chiêu Âm liền cảm nhận được cái thứ yêu nghiệt kia lại bắt đầu có sự sống và đang kêu gào muốn thêm, cô có ý lắc đầu, nhưng Thời Khuất Tiêu đã bắt đầu nhấp hông rồi, mỗi khi anh va chạm đều đưa tay chạm lên eo của cô, nhỏ giọng nói:

- Âm Âm, chúng ta cố gắng sinh em bé trong năm nay nha.

- Không được… Thời Khuất Tiêu… Ha…a… Đừng di chuyển nữa… Không được mà… Hư…a…ưm…

Nếu như là chuyện khác thì anh sẽ nghe lời cô, nhưng chuyện này làm sao mà có thể nghe lời cô chứ. Súng đạn đã lên nồng rồi kia mà, phải nhanh chóng bắn thôi chứ để không thì uổng phí lắm.

Sau đó trong căn phòng vẫn văng vẳng tiếng rên rỉ của nữ nhân, im lặng được một lúc thì lại nghe thấy âm thanh va chạm giữa da thịt da thịt, tiếng rên cũng nhỏ dần, nhưng rồi sau đó lại lớn dần, rồi lại nhỏ dần và lớn dần.

Cũng không biết cuộc chiến của Thời Khuất Tiêu và Nhạc Chiêu Âm đã trôi qua bao lâu nữa, nhưng cô dám chắc rằng sau hôm nay mà cô không uống thuốc sẽ mang thai thật đó… Tên này, đúng là thần kinh mà.

Buổi tối đó, Nhạc Chiêu Âm quá mệt để mắng chửi, cô chỉ đành nằm ngủ ở trên giường của anh, còn Thời Khuất Tiêu được ăn no nê cũng vui vẻ hơn, anh còn gọi điện cho Tạ Đới, nói:

- Chuẩn bị xong chưa?

- [Đã xong rồi, nhưng cậu có chắc là sẽ thành công không vậy?]

- Yên tâm, không chạy thoát được đâu.

Nói chuyện với Tạ Đới xong anh cũng quay vào giường ôm vợ đi ngủ, Nhạc Chiêu Âm tìm được hơi ấm cũng chui rúc vào trong lòng anh. Thời Khuất Tiêu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, đưa tay xoa xoa bụng của cô… Nếu ở nơi này có một Tiểu Âm Âm thì đúng là vui còn gì bằng nữa.

- Âm Âm, cảm ơn em.

Nhạc Chiêu Âm cũng đã ngủ say rồi nhưng cô vẫn chui vào lòng anh, cố gắng chọn một chỗ thoải mái nhất để nằm ngủ, sau đó là vui vẻ mỉm cười và đi ngủ. Nhìn cô vui vẻ như vậy, Thời Khuất Tiêu cũng an tâm rồi, vợ anh… Quả nhiên là kì lạ thật đó.

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play