Nụ hôn ban đầu chỉ đơn thuần là Thời Khuất Tiêu muốn hôn cô thôi, anh muốn chứng minh cho Nhạc Chiêu Âm thấy rằng cô không hề bài xích anh như cô đã nghĩ. Nhưng rồi anh lại quên mất mê lực của người con gái này, càng hôn thì anh lại càng thêm lưu luyến không muốn dừng lại.

Cứ như thế mà nụ hôn dây dưa mãi không dứt, cuối cùng Thời Khuất Tiêu phải ôm lấy cơ thể của Nhạc Chiêu Âm ngồi dậy, còn nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, khi này đầu óc của cô đã sớm bị anh làm cho điên đảo, không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo nữa rồi.

Bỗng chốc Nhạc Chiêu Âm lại nhẹ nhàng đẩy Thời Khuất Tiêu ra, làm đứt quãng nụ hôn đang nồng nhiệt kia. Nhưng Thời Khuất Tiêu làm sao có thể để chuyện này trôi qua nhẹ nhàng như thế chứ! Ngay sau đó anh còn bế cô lên rồi đi vào trong phòng, đặt cơ thể ngọc ngà của Nhạc Chiêu Âm lên giường, sau đó là bắt đầu hôn lấy môi cô.

Nụ hôn đứt quãng lại tiếp tục trở nên nhiệt huyết hơn, điên cuồng hơn, cơ thể của Nhạc Chiêu Âm cũng thấy có chút kì lạ hơn, chính cô cũng bắt đầu không tự chủ được mà choàng tay ôm lấy cổ của anh, nhìn biểu hiện đáng yêu đó của cô cũng khiến cho Thời Khuất Tiêu thấy vui vẻ, anh thật sự không muốn khống chế bản thân nữa rồi.

Khi này, Thời Khuất Tiêu nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, rồi di chuyển đến tai của cô, cắn nhẹ lên tai cô, nhỏ giọng nói:

- Âm Âm… Anh yêu em.

Nhạc Chiêu Âm có chút rùng mình, không biết là vì hơi nóng anh thổi vào tai hay là vì câu tỏ tình đột ngột kia nữa. Tuy nhiên Nhạc Chiêu Âm cũng chỉ nhìn anh, sau đó lại thấp giọng, nói:

- Thời Khuất Tiêu…

- Anh nghe đây vợ.

- Đã nói không phải vợ anh rồi mà.

Thời Khuất Tiêu có chút buồn cười, có lẽ từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy Nhạc Chiêu Âm làm nũng, hay nói đúng hơn là trực tiếp làm nũng với mình, nên khi nhìn thấy cô đáng yêu nói ra những câu như vậy liền làm anh không cầm lòng được mà muốn hôn cô.

Tuy nhiên, Nhạc Chiêu Âm lại đưa tay chặn miệng của anh lại, sau đó lại nói:

- Ảnh Đế chỉ biết hôn thôi sao? Không biết làm cái gì khác à?

Da đầu của Thời Khuất Tiêu bắt đầu tê rần, các dây thần kinh cũng đã tự vẽ lên không ít hình ảnh của anh và Nhạc Chiêu Âm đang quấn quýt lấy nhau, khiến cho anh thấy hưng phấn hơn bất kì lúc nào.

Trải qua một thời gian chuẩn bị tinh thần thì bây giờ Nhạc Chiêu Âm đang đứng trước cảnh tượng bị “ăn” sạch, cô đưa mắt nhìn anh, còn anh run hơn cả cô, cái cảm giác nhìn anh run rẩy làm cho cô thấy buồn cười, đến đây cô còn trêu chọc:

- Thời Khuất Tiêu, có được không vậy? Rõ ràng là anh được lợi, sao cứ như anh bị uất ức lắm ấy.

- Âm Âm, em có thể ra vẻ e thẹn của nữ nhân của được không?

Nhạc Chiêu Âm cũng chỉ bĩu môi, cô như vậy còn chưa đủ làm nữ nhân sao? Đột nhiên trong đầu của cô lại nhảy số, liền muốn đứng dậy xách quần đi về, nhưng lại bị Thời Khuất Tiêu nhanh hơn một bước túm lấy tay, còn nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu.

- Âm Âm, em làm gì vậy?

- Không phải anh chê tôi không đủ nữ tính sao? Vậy thì đừng phí thời gian nữa, đi tìm người nữ tính hơn mà làm.

Nói xong Nhạc Chiêu Âm còn muốn đẩy anh ra để đứng dậy, nhưng ánh mắt của Thời Khuất Tiêu liền híp lại một chút, họ đã đi tới bước này rồi mà còn bỏ qua sao? Chẳng khác gì Tết tới mà không chơi bài chứ?

Nghĩ đến đây, Thời Khuất Tiêu liền cúi xuống hôn lấy môi cô, nơi hạ bộ cũng bắt đầu đưa vào bên trong tư mật, hiển nhiên đây lần đầu tiên của cả hai người nên không tránh khỏi nhiều sự sai sót và khó khăn, Nhạc Chiêu Âm bị anh đột ngột tấn công cũng giật mình, cơ thể cũng run rẩy không ít, nhưng mà vì nụ hôn của anh nên cũng phần nào xoa dịu đi sự đau đớn trong cô.

Lúc này Thời Khuất Tiêu cũng rời khỏi cánh môi của cô, nhìn trên trán của cô đã lấm tấm mồ hôi cũng đau lòng mà hôn lên, sau đó anh lại nói:

- Em không sao chứ?

- Không sao cái gì chứ… Sao ai cũng nói làm việc này sẽ thích lắm… Rồi là thích chỗ nào chứ? Đau muốn chết thì có!

Thời Khuất Tiêu cũng không biết tại sao, nhưng có vẻ như Nhạc Chiêu Âm thật sự rất khó chịu, anh cũng không muốn ép cô làm chuyện mà cô không thích, nhưng nơi tư mật vẫn cố ý siết chặt lấy hạ bộ của anh, làm anh di chuyển thì không được mà rút ra thì cũng không xong, anh thật sự là lực bất tòng tâm rồi.

- Ngoan, nhịn một chút, anh sẽ đem ra ngay.

Nhạc Chiêu Âm liếc anh một cái, sau đó còn hung hăng nói:

- Thời Khuất Tiêu, anh nhát gan thật đó.

Anh có chút ngơ ngác, tự nhiên anh bị chê là nhát gan vậy nè?

Đột nhiên lúc này Nhạc Chiêu Âm lại giữ lấy gương mặt của anh rồi hôn lấy môi anh, có vẻ như vì nụ hôn của cô mà khiến cho nơi giao hợp cũng bắt đầu trở nên dịu hơn. Lúc này Thời Khuất Tiêu còn định đem hạ bộ rút ra, nhưng anh còn chưa kịp đem ra hết thì Nhạc Chiêu Âm lại cố ý dùng chân kẹp chặt hông của anh lại, sau đó cũng đồng thời buông cánh môi của anh ra, cô nhỏ giọng, đỏ mặt, nói:

- Tiếp… Tiếp đi chứ…

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play