Thực sự mà nói, với những lời đồn về Nhạc gia mà có người đồng ý cùng Nhạc Chiêu Thoại xem mắt đã là tốt lắm rồi, cho dù là thiên lôi, hà bá cũng rất tốt.
Nhưng điều làm cho Nhạc Chiêu Âm không ngờ là cô gái trước mắt rất xinh đẹp, chỉ là cô ấy hơi rụt rè, nếu như nhìn kĩ một chút còn thấy cô ấy đang run rẩy nữa chứ, khỏi cần nói thì cũng biết lý do tại sao Khưu Thước Hân lại run rẩy rồi… Nhìn sang Nhạc Chiêu Thoại đi, ôi trời, ông anh trai yêu dấu của cô đang nhìn người ta bằng cặp mắt như một con chim đang săn mồi, thử hỏi ai mà không run rẩy chứ?
Đến cô còn sợ chứ đừng nói là người hướng nội như Khưu Thước Hân.
Để giúp không khí giữa hai người bớt căng thẳng thì Nhạc Chiêu Âm lại nhìn Khưu Thước Hân, nói:
- Nghe nói cậu cũng hai mươi lăm hả? Tớ là Chiêu Âm, cũng hai mươi lăm tuổi, hân hạnh được gặp cậu.
- Xin… Xin… Xin chào.
Mặc dù chỉ là hơi lắp bắp một chút thôi nhưng không hiểu tại sao Khưu Thước Hân lại nhắm nghiền mắt, giống như là bản thân lại làm sai cái gì đó và đang đợi bị trừng phạt vậy. Cái biểu hiện của cô ấy hoàn toàn làm cho Nhạc Chiêu Âm khó hiểu.
Trong cả buổi xem mắt thì nếu Nhạc Chiêu Âm có hỏi thì Khưu Thước Hân mới dám trả lời, còn nếu không là bầu không khí liền rơi vào bế tắc, đây chính là biểu hiện của một người hướng nội gặp một người hướng nội hoàn toàn sao? Ôi trời ơi cứu cô với, hai con người này mà về với nhau thì ai nói chuyện với ai? Rồi cái phòng ngủ của hai người thành cái am hay gì?
- Thước Hân thích ăn gì nhất? Hay là hôm nào đến nhà tớ chơi đi… Nha?
- Có thể… Đến nhà sao?
- Sao lại không, đã nói là xem mắt rồi mà. Đúng không, anh cả?
Nhạc Chiêu Thoại cũng gật đầu, nhận được cái gật đầu của anh thì Khưu Thước Hân mới nở một nụ cười nhẹ lòng, thì ra trên đời này vẫn còn có mỹ nữ đó mọi người ạ! Khưu Thước Hân thật sự rất xinh đẹp, nhưng chỉ là cô không biết tại sao cô ấy lại có vẻ như trầm tính ít nói như vậy nhỉ?
Đáng lý ra thì cho dù tiểu thư được nuôi trong khuê mật thế nào cũng sẽ được đưa đến những buổi tiệc, mà các tiểu thư ở các buổi tiệc sẽ nói chuyện rất rôm rả, làm gì cơ chuyện trầm lặng đế mức ít nói như vậy chứ? Kì lạ thật đó… Rốt là sai ở đâu chứ?
Buổi xem mắt đầu tiên cứ như thế mà chuẩn bị kết thúc, nhưng trước khi ra về thì Nhạc Chiêu Âm lại giúp hai con người thụ động kia trao đổi số điện thoại cho nhau, sau khi trao đổi xong số điện thoại thì còn nhanh chóng bảo Nhạc Chiêu Thoại đưa Khưu Thước Hân về nhà trước nữa.
Cô đã tạo cơ hội đến mức này rồi mà còn không biết nắm bắt thì đúng là đời anh cả ế nhé!
[…]
Quả nhiên Nhạc Chiêu Thoại không khiến em gái thất vọng, trên đường đưa Khưu Thước Hân về nhà thì anh đã nói:
- Chúng ta có thể kết hôn, nhưng tôi không hi vọng cô sẽ trông mong vào cuộc hôn nhân này.
- Anh… Hình như rất thương em gái nhỉ? Anh kết hôn là vì cô ấy đúng không?
- Ừ, Âm Âm từ nhỏ đã mất mẹ, con bé là được cha và ba anh em chúng tôi nuôi lớn nên tính cách của nó giống hệt con trai. Trong nhà cũng không có lấy một người phụ nữ, bây giờ tôi muốn để con bé ở gần một người phụ nữ… Khưu tiểu thư, nếu như cô không thích thì có thể từ chối.
- Không đâu, em đồng ý.
Nhạc Chiêu Thoại có chút ngạc nhiên, đối với những chuyện hôn nhân thương mại như vậy thì đa phần bên nữ sẽ hay tỏ ra rất đau khổ và hay khóc lóc. Anh cũng chính là sợ như thế nên mãi mới không dám kết hôn theo lời của cha nói, nhưng anh không ngờ Khưu Thước Hân không chỉ không khóc lóc ầm ĩ mà còn đồng ý rất nhanh nữa chứ.
Mặc dù Nhạc Chiêu Thoại không biết ý đồ của cô ấy là gì, nhưng ít nhất thì hiện tại anh biết rằng Nhạc Chiêu Âm rất thích Khưu Thước Hân, anh phải kết hôn cùng Khưu Thước Hân, chỉ vậy thôi.
Đưa Khưu Thước Hân đến Khưu gia, lúc này cô ấy lại nhìn anh, sau đó nói:
- Chiêu Thoại, em có thể gọi anh như vậy không?
- Được.
- Thật ra em cũng rất sợ Nhạc gia, lời đồn về Nhạc gia rất nhiều. Nhưng sau khi tiếp xúc với Chiêu Âm thì em thấy cô ấy rất tốt, nếu cô ấy tốt như vậy thì có nghĩa là Nhạc gia cũng rất tốt… Em gả vào Nhạc gia, chắc cũng rất tốt… Đúng không?
Nhạc Chiêu Thoại không đáp, hôn nhân không có tình yêu thì anh không dám nhận là tốt hay không tốt, việc gả cho anh thì chắc chắn là không tốt rồi… Nói sao thì anh cũng không phải người dễ tính hay dịu dàng, anh không sợ Khưu Thước Hân cứng đầu hay bướng bỉnh, anh chỉ sợ cô ấy quá nhu nhược và yếu đuối rồi tự tổn thương bản thân thôi.
- Khưu Thước Hân, nếu như có khó khăn thì cứ nói ra, giúp được gì… Tôi sẽ giúp.
- Cảm ơn anh, Chiêu Thoại.
Cứ như thế… Hôn sự giữa Nhạc Chiêu Thoại và Khưu Thước Hân cũng đã được định xong, là hai tháng sau khi cô nhậm chức bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị.
Đừng nói Nhạc Chiêu Âm ngạc nhiên với tốc độ đó, đến Nhạc gia cũng bất ngờ, Nhạc Chiêu Hiên và Nhạc Chiêu Phóng thì hóa đá luôn… Vì họ biết, sau khi chuyện chung thân đại sự của Nhạc Chiêu Thoại xong xuôi là tới phiên họ nè, chạy đâu cho thoát đây!
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT