Đến buổi chiều thì Thời Khuất Tiêu cũng chỉ nghỉ ngơi được một chút rồi lại đến trường quay, quả nhiên Ảnh Đế có khác, nhiệt phim phải nói là hót hòn họt bậc nhất hiện nay, bây giờ ở trường quay đã sớm kẹt cứng người rồi. Hoàng Túc thở dài một tiếng, biết thế cô không nên đâm đầu vào cái nghề này mới phải.

Thời Khuất Tiêu nhìn cô, sau đó nói:

- Xuống xe, mở đường.

- Vâng, anh Thời!

Nói xong thì Hoàng Túc còn liếc xéo anh một cái, sau đó mới bước xuống trước, ngay lúc đang mở đường đi vào bên trong thì có một bạn nữ là fan cuồng chạy tới muốn ôm anh, hiển nhiên Hoàng Túc cũng là lần đầu làm công việc nên chỉ làm theo quán tính, chính là nắm lấy cổ áo của Thời Khuất Tiêu rồi ném anh vào trong xe, hành động theo bản năng của cô đã khiến cho Thời Khuất Tiêu có chút giật mình, đám đông thì khỏi phải nói, hoàn toàn im lặng, hay nói đúng hơn là im thin thít.

Hoàng Túc nhìn xung quanh, rồi lại từ từ đưa Thời Khuất Tiêu xuống xe, anh nhìn cô một cái, phủi phủi áo, chỉ thở dài một tiếng rồi lại đi vào, Hoàng Túc thỉ chỉ nhún vai, cô cũng chẳng biết mình đã sai ở đâu nữa, chỉ biết rằng hiện tại Ảnh Đế đã an toàn đi vào trường quay mà thôi.

Đương nhiên thì khi Thời Khuất Tiêu đang quay phim thì tất cả đồ đạc và vật dụng cá nhân của anh đều để lại cho Hoàng Túc giữ, nhìn hiện tại bản thân cũng rảnh rỗi nên cô liền cầm lấy điện thoại để nhắn tin cho Tiêu Tiêu nhà mình.

Nhưng khi cô mở tin nhắn lên xem thì cũng thấy Tiêu Tiêu đã nhắn cho cô ba tin chưa đọc, đến đây Hoàng Túc liền liếc Thời Khuất Tiêu một cái, còn không phải tại vì cô phải đi hầu cái tên Ảnh Đế khó ưa đó sao, làm Tiêu Tiêu phải chờ đợi rồi, đúng là khổ thân cho Tiêu Tiêu chết đi được.

[Tiêu Tiêu]: Chiêu Âm, gần đây anh sẽ hơi bận nên chắc chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối thôi, em không ngại chứ?

[Tiêu Tiêu]: Bây giờ anh thật sự rất tức giận với trợ lý mới, cậu ta lại dám cười nhạo anh! Âm Âm, khi gặp nhau thì em phải an ủi anh đó!

[Tiêu Tiêu]: Tiểu Âm Âm, anh nhớ em rồi, phải làm sao đây?

Ỏ, ôi trời ơi, hay nhìn đi, hãy nhìn Tiêu Tiêu đáng yêu nhà cô mà xem, anh đáng yêu biết nhường nào, chẳng giống với cái tên khó ưa nào đó. Cũng tên là Tiêu mà sao kì quá à, hứ, quả nhiên vẫn là Tiêu Tiêu nhà cô đáng yêu nhất.

Lúc này Hoàng Túc vẫn chưa biết kiếp nạn của mình sắp tới rồi. Cô liền nhanh chóng soạn một tin nhắn.

[Âm Âm]: Có thể, vậy tối nay chúng ta gặp nhau nha.

Cô vừa gửi tin nhắn đi thì điện thoại của Ảnh Đế liền vang lên, lúc này Hoàng Túc đã thấy có gì đó là lạ rồi, khi này cô lại mặc kệ, tiếp tục nhắn thêm một tin.

[Âm Âm]: Tiêu Tiêu, em cũng nhớ anh!

Tin nhắn tiếp tục gửi đi thì điện thoại Ảnh Đế lại vang lên một lần nữa, tính tò mò không cho phép cô bỏ qua chuyện này, ngay lập tức Hoàng Túc liền cầm điện thoại của Thời Khuất Tiêu lên xem. Hai mắt của Hoàng Túc bây giờ đã mở to đến cực đại.

Cái... Cái... Cái... Cái... Cái... Cái tin nhắn cô vừa gửi cho bạn trai... Cái... Cái tin nhắn đó tại sao lại xuất hiện trong điện thoại của Thời Khuất Tiêu vậy chứ?

Đến đây thì Hoàng Túc vì quá sốc mà liền tắt máy của anh, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ ngồi yên ở đó nhìn anh. Đến khi Thời Khuất Tiêu quay xong cảnh đầu tiên và được nghỉ ngơi một chút thì anh cũng bước đến, anh chìa tay ra, lạnh nhạt nói:

- Điện thoại!

Cô sợ hãi liền hai tay dâng điện thoại cho anh, vừa mở điện thoại lên thì anh liền mỉm cười, nhưng cái nụ cười cưng chiều đó của anh qua ánh mắt của cô lại biến thành kinh dị, sau đó Thời Khuất Tiêu lại nhắn hồi âm hai tin nhắn, ngay lúc đó điện thoại của cô cũng kêu lên hai tiếng, anh cũng đưa mắt nhìn, nhưng Hoàng Túc chỉ nhìn qua rồi nói:

- Là tin rác rồi, anh Thời đừng quan tâm.

Thời Khuất Tiêu không nói gì nữa, sau đó anh chỉ được ngồi nghỉ ngơi một chút rồi lại phải đi quay tiếp phân cảnh tiếp theo.

Lúc này Hoàng Túc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây sau đó gương mặt của cô đã nhăn nhó đến khó coi, ôi thần linh ơi, thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi... Tiêu Tiêu đáng yêu của cô, Tiêu Tiêu hiền lành, ngoan ngoãn của cô... Bạn trai trong mơ của cô...

Lại là Thời Khuất Tiêu đáng ghét đó ư?

Không đúng, không đúng, không đúng!

Là mơ! Là mơ! Là mơ! Chắc chắn chỉ là mơ thôi đúng không?

Khi này Hoàng Túc phải nhìn lại tin nhắn mà "Tiêu Tiêu" nhắn hồi âm.

[Tiêu Tiêu]: Vậy hẹn em 9h tối nay ở Nhuận Sắc Sương nhé, bé cưng. Yêu em nhiều.

Phải rồi, Tiêu Tiêu nhà cô dịu dàng như vậy mà? Tiêu Tiêu nhà cô đáng yêu như vậy mà... Làm sao lại có thể là Ảnh Đế đáng ghét Thời Khuất Tiêu nhìn đời bằng cặp mắt gợi đòn chứ?

Đúng vậy, chắc là vừa rồi cô nhìn nhầm rồi.

Hoàng Túc vẫn tự lừa dối mình, cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng cách hít thật sâu rồi thở ra, sau đó lại nhắn tin cho Tiêu Tiêu.

[Âm Âm]: Dạ, yêu anh.

Nhưng lần này điện thoại của Ảnh Đế vẫn vang lên, Hoàng Túc nhìn vào thì vẫn là hình ảnh đại diện của cô, tin nhắn cũng là nội dung cô gửi... Bầu trời của cô suy sụp rồi... Cô bắt đầu rơi vào trầm tư...

Cô phải tin vào sự thật thôi, Tiêu Tiêu của cô là Thời Khuất Tiêu... Là Ảnh Đế... Là cái tên đáng ghét đó... Cô... Chết chắc rồi...

Tiếng gào thét trong tim này ai thấu? Cú tui, cú tui, cú tui với trời ơi...

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play