- Cậu có thể giúp tôi cảnh quay này được không? Tôi thật sự không thể hoàn thành được… Nếu như cậu chấp nhận thì tôi có thể trả cậu thêm tiền, bao nhiêu cũng được.
Nói đi nói lại thì chung quy cũng là muốn cô giúp Trần Chi Kiều đóng thế cảnh nhảy vực thôi chứ gì? Ôi trời, tại sao số của cô lại có thể khổ như vậy nhỉ? Vốn dĩ chỉ đơn thuần làm thiên kim nhà giàu là được rồi mà, bon chen với đời làm gì, trêu đùa Ảnh Đế làm chi rồi bây giờ bị bắt làm diễn viên đóng thế… Đúng là điên mất thôi.
- Chị Kiều, nhưng tôi là nam, cơ thể cũng đâu có mềm mại như nữ nhân được, xin lỗi nha… Không giúp được chị rồi.
- Không sao đâu, chỉ là lấy cảnh ở phía sau lưng của cậu thôi, hơn nữa cậu cũng chỉ cần chạy đến vách đã rồi nhảy xuống là được rồi, không cần thoại hay làm gì cả. Hoàng Túc, giúp tôi lần nay đi, xem như là tôi nợ cậu một ân huệ, có được không?
Hoàng Túc nhìn cô ta. Để cô nghĩ nha, theo như tiểu thuyết ngôn tình ba xu mà cô hay đọc là tới cái đoạn này thì nữ chính hay bị hãm hại lắm nè, có thể là cắt dây an toàn? Hay cố ý nói sai thoại? Cố ý làm hỏng thiết bị rồi để treo người ở trên đó mấy tiếng đồng hồ?
Cuộc đời của Nhạc Chiêu Âm đã luyện qua bảy bảy bốn mươi chín cuốn tiểu thuyết ngôn tình ba xu rồi, lẽ nào một xíu tâm cơ nhỏ này của Trần Chi Kiều mà cô không nhìn ra nữa à? Mục đích của chị ta chỉ có hai điều thôi, một là muốn khiến cô xấu mặt trước mặt mọi người mà đặc biệt là với Thời Khuất Tiêu, thứ hai chính là muốn cô phải tự biết thân biết phận mà rút lui.
Ôi trời ơi, con cáo này còn non quá! Cô phải chơi cô ta một vố cho hết hồn mới được, để xem từ nay về sau cô ta còn dám động đến cô nữa hay không.
- Vậy cũng được, nhưng chị phải chuyển tiền cho tôi trước, hơn nữa cũng phải cam kết với tôi, nếu tôi có mệnh hệ gì là chị phải chịu trách nhiệm đó.
- Được, tôi hứa với cậu.
Hoàng Túc liền cười ra nước mắt, nụ cười của cô làm cho Trần Chi Kiều ngơ ngác. Lúc này cô vừa đưa tay lau nước mắt vừa nói:
- Chị Kiều ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ vậy? Bây giờ công nghệ tiên tiến, ai đời còn hứa suông chứ?
Và rồi sau đó Trần Chi Kiều phải chuyển cho cô không ít tiền, kèm theo đó là một hợp đồng điện tử có con dấu của cá nhân Trần Chi Kiều, hiển nhiên để có bằng chứng xác thực nhất thì Hoàng Túc còn ghi hình lại nữa mà. Hành động của cô làm cho Trần Chi Kiều khó hiểu, cô làm như cô đoán trước được mọi việc xấu nhất, tồi tệ nhất sẽ xảy ra vậy.
Lúc này thì Hoàng Túc đã vào bên trong phòng hóa trang để chuẩn bị, đương nhiên thì chỉ có cô một mình chuẩn bị mọi thứ mà thôi. Đến khi cô bước ra với dáng vẻ diễm lệ thì ai nấy đều giật mình, nhưng lúc này Thời Khuất Tiêu lại bước đến, anh nhíu mày nói:
- Em làm gì vậy? Sao lại ăn mặc thế này?
- Hỏi thừa, kiếm tiền đó.
Chất giọng trầm thấp của nam nhân vang lên đằng sau vẻ đẹp kiêu sa kia thì mọi người mới tin đó là Hoàng Túc - trợ lý của Thời Khuất Tiêu.
Bây giờ cô chuẩn bị được thắt dây an toàn, sau đó thì lại đứng từ phía xa mà chạy đến vách đá. Khi đạo diễn hô nhảy thì cô liền nhảy xuống vách vực.
Nhưng không biết do máy bị lỗi hay dây của cô gặp trục trặc nhưng Hoàng Túc đã bị treo lủng lẳng ở trên đó, làm cho đoàn làm phim ngơ ngác, Thời Khuất Tiêu cũng giật mình.
Thấy chưa, cô nói mà, cô đoán trong lòng bàn tay rồi.
Tiếp theo sau đó thì đột nhiên Hoàng Túc cố ý dùng một con dao găm nhỏ cắt từ từ sợi dây an toàn, sau đó là cô rơi xuống vực thật. Sự cố của cô khiến cho Trần Chi Kiều tái hết mặt mày, còn đạo diễn và đoàn làm phim thì hoàn toàn sốt sắng đi tìm.
Khi mà tìm thấy cô thì toàn thân đã dính đầy máu, Thời Khuất Tiêu nhìn thấy cô cũng bắt đầu run rẩy, còn chưa đợi cô nói liền bế cô lên xe rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Trên xe đến bệnh viện thì Nhạc Chiêu Âm còn thấy Thời Khuất Tiêu đang khóc nữa, anh vừa ôm cô vừa khóc vừa xin lỗi, bất chợt lúc này cô lại nhìn ngó xung quanh một chút, rồi lại đánh vào đầu anh một cái, nói:
- Nè, tránh ra coi, ôm gì mà chặt quá vậy, khó thở quá.
Cái hành động của cô làm cho Thời Khuất Tiêu và Tạ Đới cũng kinh hãi, nhưng rồi sau đó thì họ mới biết cô chẳng bị làm sao cả. Trước khi vào cảnh quay cô đã sớm biết ý đồ của Trần Chi Kiều rồi, chỉ là cô muốn phối hợp diễn với cô ta một chút thôi, ai mà có ngờ tên Ảnh Đế này còn làm lố hơn cả cô.
Nhưng Thời Khuất Tiêu lại nhìn cô, anh nắm lấy tay cô, nói:
- Vậy còn máu?
- Máu giả đó, tôi đâu có điên mà để bản thân bị thương chứ. Với một con cáo non như Trần Chi Kiều mà muốn chơi với tôi á? Nằm mơ giữa ban ngày!
Dù rằng cô không sao, dù rằng biết mình bị lừa nhưng Thời Khuất Tiêu vẫn cảm thấy cảm ơn trời… Ít nhất là cô thật sự không sao, chứ nếu cô có mệnh hệ gì thì anh phải làm sao đây?
- Nè, chút nữa phải diễn cho nghiêm trọng vào!
Đến đây cô lại vỗ vai anh, cười nói:
- Ảnh Đế, tôi tin anh đó.
#Yu~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT