Đôi mắt nghi hoặc của Tô Tĩnh nói lên là hắn chẳng thể tin vào cái lý do vớ vẩn mà cậu vừa bao biện cho hành động bỏ trốn của mình, bước xuống từng bậc cầu thang hắn nói:
"Uống nước? Lời bao biện hay đấy, thôi được rồi tôi sẽ tin cậu một lần coi như là lời xin lỗi cho tối hôm qua."- Tô Tĩnh bước qua mặt Trần Kim đi thẳng xuống nhà không quay đầu lại dù chỉ một lần, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng cậu vẫn đi theo hắn.
Đi vào phòng ăn Trần Kim kéo cái ghế đối diện Tô Tĩnh ra ngồi xuống, cậu cứ nhìn hắn chằm chằm không rời mắt khiến hắn thấy khó chịu mà cau mày:
"Cậu muốn nói gì thì nói đi! đừng có nhìn tôi như thế, khó chịu chết đi được!!"
Đánh mắt xung quanh không thấy ai, Trần Kim lấy cang đảm hỏi: "Anh thật sự muốn tôi ở đây sao? Tại sao lại là tôi vậy??? Lâm Bảo có rất nhiều bạn mà..."
Tô Tĩnh không trả lời hắn dùng một hành động dứt khoát ngồi dậy nắm lấy cổ áo cậu kéo về phía hắn Trần Kim cứ thế bị kéo lên bàn ăn, ngước mặt nhìn cậu hắn cười nhẹ:
"Hừ! Thứ tôi cần không phải một người bạn của A Bảo! Thứ Tôi cần là một Vật Thay Thế cho em ấy lúc em ấy không có ở đây!"
Hai tai Trần Kim đỏ ửng vì vừa ngại lại vừa tức, Bàn tay rắn chắc của hắn vòng qua eo cậu rồi luồn lên trên lưng:
"Anh lại định làm cái gì đấy!! Dừng Lại!!"- Hai tay Trần Kim nắm chặt hai bả vai của Tô Tĩnh, hắn nhướn mày tỏa vẻ khinh khỉnh đáp:
"Làm gì? Tôi muốn ăn sáng ngay tại đây thì có gì sai sao?"- Đẩy mạnh Trần Kim nằm xuống bàn ăn Tô Tĩnh khẽ liếm mép, cậu thấy vậy liền hét vào mặt hắn:
"Không Được! Tôi không muốn làm cái thứ chuyện đó ở đây một chút nào cả!! Anh mau dừng lại!"
Tô Tĩnh bấu chặt vào đùi Trần Kim khiến cậu đau đớn: "A!! Đau!"
Hai tay Trần Kim cố gắng hết sức muốn đẩy người kia ra nhưng vì sức quá yếu nên chẳng làm được gì hắn! Tô Tĩnh vén phần áo trước ngực của Trần Kim lên, hắn lên tiếng khen thưởng:
"Da cậu trắng thật đấy, tôi phải công nhận một điều cậu đẹp hơn Lâm Bảo rất nhiều!"
Trần Kim nghe vậy thì nghi vấn hỏi: "Anh nói vậy là sao? Anh lại chê người anh yêu không đẹp bằng tôi? Tô Tĩnh!! Rốt cuộc anh có yên Lâm Bảo Không!!!?"- Giọng điệu tức giận của Trần Kim làm hắn có chút bất ngờ:
"Cậu có thể hiểu sao cũng được, giống như bây giờ A Bảo không ở đây thì người tôi âu yếm là cậu đó Trần Kim!"
"Ha! Tôi đã nhìn nhầm con người của anh rồi Tô Tĩnh. Tôi không ngờ anh lại là một kẻ khốn nạn đến như thế đấy! Giờ tôi hiểu lý do sao Lâm Bảo lại vội vàng muốn ra nước ngoài rồi... Tất cả là muốn trốn khỏi anh! Đúng Không!?"- Vẻ mặt ba phần bất lực bảy phần trào phúng của cậu khiến hắn cáu:
"Vậy thì làm sao? Thứ tôi cho cậu ta là tiền, cậu ta muốn bao nhiêu tôi điều có thể cho! Việc duy nhất cậu ta cần làm chỉ là nằm trên giường thôi. Không phải thứ các cậu cần là tiền à!?"
Nghe Tô Tĩnh nói khiến Trần Kim buồn cười: "Ha! Anh nghĩ tất cả người như tôi ai cũng cần tiền à? Riêng tôi thì không cần những đồng tiền thối tha đó của anh đâu!!"- Câu nói đó đã thật sự khiến Tô Tĩnh tức giận hắn đề chặt Trần Kim trên bàn rồi quát:
"Thứ nghèo hèn như cậu mà cũng chê đồng tiền của tôi!! Tiền của tôi còn có thể đè chết cậu đấy Trần Kim!!"- Bốp chặt hai má Trần Kim hắn lại lộ ra nụ cười khinh rẻ nói tiếp: "Đồ cậu mặc, thức ăn cậu ăn, tất cả những thứ trên đời này điều phải dùng tiền để mua đấy! Xe, Nhà! Cậu đã bao giờ được ở trong đó chưa? Hay chỉ là một con chuộc ru rú trong cái hang nhỏ bé hôi hám!!??"
"Anh Đừng Có Mà Khinh Người Quá Đáng!!"- Trần Kim tức giận trước những câu nói mang tính chất sĩ nhục cậu. Tô Tĩnh nghe vậy thì lại cười toe toét bảo:
"Ha Ha!! Một con chuột thì mãi mãi vẫn là một con chuộc! Làm sao để nó có thể chui khỏi cái hang bẩn thỉu đó đây? Cậu tức giận cái gì? một con chuột thì nên yên phận là một con chuột đi!!"- Vỗ vỗ má Trần Kim vài cái như khiêu khích, cậu nghiến răng ken két nhưng cũng chẳng thể làm gì hắn!
Tô Tĩnh buông tay hắn ngồi trở lại ghế ngay ngắn như chưa có chuyện gì xảy ra, Trần Kim cũng quay lại ghế cậu cuối gầm mặt tức giận đến mặt đỏ tía tai, Từ bên ngoài một cô đầu bếp đi vào, cô ấy bê trên tay hai đĩa thức ăn tiến đến chỗ bàn rồi đặt xuống: "Mời Thiếu Gia Dùng Bữa."
Tô Tĩnh gật đầu coi như đã đáp lời xong cô ấy liền nhanh chóng rời đi không nói thêm một lời nào nữa, hắn liếc Trần Kim một cái rồi cũng bắt đầu dùng bữa sáng của mình.
Nhìn đĩa đồ ăn trước mắt Trần Kim cảm thán: "Người có tiền ăn uống cũng khác hẳn nhỉ... Mới sáng mà được ăn toàn đồ ngon chả bù cho mình lúc nào cũng phải nhai bánh mì! Ha Ha... Cuộc sống của kẻ có tiền đây sao?"- Cong lên nụ cười chua chát khi nhìn đĩa thức ăn Trần Kim chán nản không thèm ăn, Tô Tĩnh thấy vậy thì vừa thong thả cho miến thịt lên miệng vừa bảo:
"Không Ăn sao? Hay thức ăn không hợp khẩu vị với cậu? Hay tôi kêu đầu bếp đổi món cho cậu? Cậu muốn ăn gì?"
"Không cần! Tôi ăn!"- gấp gáp trả lời hắn cậu không muốn vì cậu mà những người khác gặp phải rắc rối...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT