Hành vi nghệ thuật 5

Ra ngoài điều tra hiện trường cả ngày, hôm sau vừa vào cửa, Lục Viễn Triết đã bị người bên đội 1 đội điều tra kéo đi, muốn nhét điện thoại báo cáo qua cho tổ chuyên án nghe. Tôn Viêm buông tay không lo thì phải có người để ý đến mấy vị quần chúng nhiệt tình này.

Đã 3 ngày trôi qua nhưng sự nhiệt tình của quần chúng vẫn không hề thuyên giảm, luôn có điện thoại gọi tới gọi lui thử vận may, nhỡ đâu trúng thật thì kiểu gì cũng hốt được mấy vạn.

"Nhiệt tình" kiểu này bọn họ có thể giải quyết, nhưng tiếp nhận điện thoại của quần chúng là một chuyện kinh khủng khiếp, thế có khác gì bảo bọn họ đổi nghề sang làm nhân viên tiếp thị qua điện thoại ngay đâu.

Để không quấy rầy hết mọi người, bọn họ dời sang nhận điện bên phòng thẩm vấn. Tô Tiểu Chỉ nghe một tiếng thì nghỉ, Vạn Dặc cũng nhanh chóng bại trận, đổi Đinh Thần Dục vào. Một giờ sau, Đinh Thần Dục mưu toan nhét cho Lục Viễn Triết, Lục Viễn Triết lại đẩy qua cho Trình Mặc.

"Ông đang tạo nghiệt đó, sau này phải trả cho xem." Chờ Trình Mặc đi vào, Đinh Thần Dục mỉa.

"Tôi thử cậu ta ấy mà, dù 1 giờ hay 20 phút Trình Mặc bước ra tôi cũng nhận việc ngay và luôn, tuyệt không oán than." Đúng là Lục Viễn Triết có hơi tò mò giới hạn của Trình Mặc tới đâu. Bất kể anh giao việc gì cho, cậu cũng chưa bao giờ nói tiếng không.

Phân chia công việc xong, anh quay trở lại với hướng nghĩ suýt bị gián đoạn. Địa điểm gây án phân tán như vậy là nghi điểm quan trọng, một gã tội phạm đào tẩu không thể gặp ánh sáng sao có thể đi nghiên cứu địa hình; ra vào chung cư Thành Hâm phải đăng ký, gã cũng không thể nghênh ngang lái xe đi, chắc chắn là có người đưa vào.

Những nghề nghiệp quen thuộc anh nghĩ tới được không nhiều, vài nghề mang tính phục vụ, không thì kĩ thuật, tu sửa, mấy nghề có thể chạy khắp nơi lại càng ít.

"Từ sáng anh đã lật tài liệu mấy hộ ở đó ra xem, đang nghi ngờ gì à?" Vạn Dặc chú ý trọng điểm điều tra của anh, hỏi một câu.

"Đừng sốt ruột, để anh chỉnh lý xong sẽ nói huyền cơ với mọi người." Anh lật hồ sơ những hộ dân gần đây đến cùng một địa điểm ra.

...

Không thể không thừa nhận một điều, phạm vi điều tra lật từng cm của Tôn Viêm rất rộng. Chớp mắt, Lăng Khê đã tan họp bên khoa pháp y, anh ta đem về cả xấp tài liệu bổ sung, Lục Viễn Triết mới rút ra suy nghĩ từ mớ tài liệu đó.

"Trình Mặc đâu rồi?" Lăng Khê thuận miệng hỏi làm Lục Viễn Triết giật bắn, anh lập tức ngó vào phòng thẩm vấn.

Trình Mặc vào đấy đã 3 giờ, cậu ở trong đấy chỉnh đèn tới mức sáng nhất, có vẻ cố ép mình tỉnh táo, cơ mà người vẫn ngồi ngay ngắn, không sùi bọt mép cũng không phát rồ.

Anh khẽ khàng mở cửa phòng, Trình Mặc vừa buông điện thoại.

"Có tiến triển, ngừng điện thoại trước đi." Anh cứ cảm giác ánh mắt Trình Mặc rơi rớt rất nhiều so với ngày thường, sắp mất hết ánh sáng.

Trình Mặc không nhúc nhích, cậu chàng còn nhìn điện thoại đến ngây người.

"Trình Mặc." Anh gọi một tiếng.

"Hả?" Cuối cùng Trình Mặc cũng cho ra chút phản ứng, cậu dại người nhìn anh.

Chợt, điện thoại đổ chuông. Chỉ có hai tiếng thôi, Trình Mặc run run một chút rồi lập tức ngồi thẳng dậy, kế đó nhấc điện lên, máy móc nghe người báo án kể hết, cậu viết ghi chú ngắn gọn, giọng điệu vẫn rất khách sáo.

"..." Lục Viễn Triết đi sang đó, sau khi Trình Mặc cúp máy, anh rút luôn dây điện thoại ra.

"Sao vậy?" Trình Mặc chợt ngẩng lên, cuối cùng cậu cũng có phản ứng bình thường trước hành động của anh.

Lục Viễn Triết cười khổ, anh thầm mắng mình 20 lượt, tự thấy mình cũng thất đức như tên Tôn Viêm ở văn phòng ngoài: "Lăng Khê đã quay lại, ra ngoài mở cuộc họp ngắn thôi."

"Ừm." Trình Mặc gật đầu đi theo sau lưng anh, rời khỏi phòng thẩm vấn. Vừa ra khỏi cửa thì điện thoại của Đinh Thần Dục bất thình lình đổ chuông, báo hại Trình Mặc lại run bắn.

"Tắt tiếng." Lục Viễn Triết ra hiệu cho anh ta rồi lại ngoái đầu nhìn Trình Mặc, người có vẻ khá hoảng hốt, không biết cậu chàng là chìm vào trạng thái trống rỗng hay trầm tư nữa.

"Uống chút cà phê đi." Anh rót cà phê ở máy pha rồi đưa ly cho Trình Mặc.

"Cám ơn đội trưởng Lục." Trình Mặc đáp một tiếng. Cậu chàng cầm ly cà phê, nhấp một ngụm, sau đó chợt cau mày.

"Cậu thích uống ngọt à?" Anh đưa đường cho Trình Mặc.

"Cũng được, sao cũng được cả." Trình Mặc vừa đáp lấy lệ vừa nhanh chóng trút hết vào.

Ờ, miệng nói sao cũng được nhưng thân thể thì thành thật phết.

Đẩy chiếc bảng trắng trở ra, Lục Viễn Triết lời ít ý nhiều chỉ ra đặc điểm gây án của hung thủ: Địa điểm rời rạc, quen thuộc hoàn cảnh ở Đảo Thành.

Anh dán bản đồ lên sau đó khoanh tròn 3 vị trí: "Ba khu vực này, dù mật độ camera giám sát không giống nhau nhưng nếu muốn tránh hoàn toàn là việc cực kỳ khó, chỉ có từng đi qua đấy mới có thể tránh khỏi camera."

"Vậy gã chỉ có thể điều tra nghiên cứu địa hình trước ít nhất một tháng." Kí ức bị Tôn Viêm bắt đi làm khổ sai lướt qua, Vạn Dặc nhìn anh với vẻ ủ ê: "Đích thân em sàng lọc, đồn công an trực thuộc cũng vậy, gần đây không có ai cùng xuất hiện ở cả ba nơi đó."

Đi quá sớm vô ích, chung cư Thành Hâm mới đi vào hoạt động 2 tháng nay.

"Em cảm thấy không phải." Trình Mặc tiếp lời, "Nếu như mấy tháng trước đã bắt đầu đi tìm hiểu thì gã có thể làm sạch sẽ hơn, tiểu khu không quay được gã mà quảng trường Vọng Hải lại tránh không thoát à?"

"Ừm." Lục Viễn Triết gật đầu, "Vậy nghề nghiệp của gã giúp gã đi lại nhiều nơi tìm hiểu, nhất là vào tiểu khu mà không bị nghi ngờ."

"Chuyển phát nhanh à? Hay giao đồ ăn?" Tô Tiểu Chỉ phản ứng nhanh, cô giơ tay trả lời.

"Em cảm thấy một tên đào phạm sẽ tìm việc kiểu đó à?" Lục Viễn Triết trợn trắng, kế đó anh dán tấm ảnh toàn cảnh chung cư Thành Hâm lên, "Chung cư Thành Hâm là trọng điểm suy xét, nhân viên gì đi vào cũng phải đăng ký kể cả giao thức ăn, huống chi không chỉ quét thẻ vào tòa nhà mà đi thang máy cũng phải quét, gã vào đó kiểu gì?"

"Còn nhân viên phục vụ tận cửa thì sao? Kiểu như thợ mở khóa dán tờ rơi khắp nơi ấy, sau đó thì được gọi tới các tiểu khu mở khóa." Lăng Khê thuận miệng góp một câu.

"Cũng phải đăng ký đấy." Tô Tiểu Chỉ chống má, cô nói điên, "Trừ phi gã nấp dưới gầm xe hoặc chui cốp xe đi vào nhỉ?"

"Bớt đọc tiểu thuyết võ hiệp đi." Lục Viễn Triết cười cô, "Nhưng gần đúng rồi đó, gã đi xe vào, đăng ký là đăng ký biển số xe chứ không ghi tên họ số điện thoại, không tra tới tài xế bên ngoài. Gã có thể đi ra, anh có xem rồi, không mang món gì to thì không cần đăng ký lúc trở ra."

Đăng ký khi trở ra chủ yếu là phòng hờ trộm cướp. Trời lạnh thế này, gác cổng cũng lười ra ngoài kiểm tra người đi tay không ra.

"Em biết rồi, đúng là gã có đồng bọn phụ trách tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh và làm tài xế." Vạn Dặc giơ tay trả lời, "Đúng lúc tên đó sống ở chung cư Thành Hâm nên có thẻ cửa."

"Thế là Tôn Viêm không cố gắng, không hỏi ra được đồng bọn." Lục Viễn Triết nhún vai, "Chúng ta đi kiếm anh ta tính sổ thôi."

"Là lái xe hộ, đội trưởng Tôn không tra người lái xe hộ." Cuối cùng Trình Mặc tiếp lời, cậu khẽ liếc nhìn Lục Viễn Triết, xác nhận thái độ của anh, "Người lái hộ đi vào không cần đăng ký, hơn nữa gã chỉ lái hộ, chỉ cần mượn cớ đi ra từ lầu một gần hơn, vậy là người ta sẽ đưa gã khỏi bãi đỗ xe đi lên lầu."

"Chính xác." Lục Viễn Triết búng tay, nhìn cậu với vẻ khen ngợi.

"Thật không đó..." Tô Tiểu Chỉ mở to mắt. Cô cúi đầu lật tài liệu, đúng là không ai nghĩ tới lái xe hộ, "Sao tự dưng nghĩ tới nghề này vậy?"

Tôn Viêm nghĩ tới cả taxi, chỉ mỗi lái hộ là không tra.

"Lái xe hộ có ưu thế hơn công việc khác." Trình Mặc giải thích, "Lái là lái xe người ta, khách hàng là người say rượu hơn nữa đa số bọn họ đều để lại số điện thoại ở mấy nơi như hộp đêm để nhận việc nên cũng không xét duyệt thân phận kỹ lưỡng."

"Ngoài ra thì mọi người nhìn những hộ sinh sống ở hai tiểu khu này. Chung cư Thành Hâm thì không nói, vịnh Hoa Thuận dù phần đông là người có tuổi nhưng cũng đâu thiếu người trẻ đến làm công có đời sống phong phú về đêm." Lục Viễn Triết bổ sung, "Tìm lái xe hộ đầy ra, hung thủ tất sẽ quen thuộc những chỗ này."

Tình hình ở chung cư Thành Hâm thì dễ thống kê, mấy tiếng qua anh chủ yếu lật xem lời khai bên vịnh Hoa Thuận. Người trẻ thuê phòng ít nhiều gì cũng muốn thuê gần bạn mình, sở thích giống nhau sẽ dễ tụ lại cùng một chỗ.

"Là hướng suy nghĩ không tệ." Đinh Thần Dục là khách quen ở hộp đêm, anh ta cũng đồng ý với suy đoán của hai người, "Dù sao đội trưởng Tôn cũng không ngờ tới, hướng này đáng để xem xét một chút."

"Vậy chia ra hành động, tôi với Vạn Dặc đi xác minh vụ lái xe hộ." Lục Viễn Triết an bài. Dù đã sắp đến giờ tan tầm nhưng anh tin trừ khi bắt buộc, không thì phá án chẳng đợi đến ngày mai.

"Vậy..." Dù mới nãy còn nói tới vấn đề lái xe hộ nhưng Trình Mặc chợt đưa tay, "Em muốn tới nhà người bị hại xem thử."

"Hửm?" Mọi người đều nhìn cậu.

Đến nhà người bị hại điều tra là làm khổ sai, nhất là đã nửa tháng trôi qua mà vụ án vẫn chưa có tiến triển gì. Với bọn họ, đó có thể chỉ là hai tuần bận bịu nhưng với gia đình người bị hại mà nói thì lại như đã nửa năm trôi qua.

Tôn Viêm đã tới ngay lúc đó một lần, tra hết các mối quan hệ xã hội của nạn nhân nhưng chẳng thấy có vấn đề gì. Ba nạn nhân không hề quen biết nhau, không giống kiểu ra tay có chọn lọc.

"Cậu muốn thì đi thử đi, Tiểu Chỉ đi một chuyến với cậu ấy." Lục Viễn Triết không phản đối.

"Em á?" Tô Tiểu Chỉ sửng sốt, nhưng nghĩ tới ba nạn nhân thì hết hai người là người xứ khác, vị duy nhất có gia đình ở đây thì người nhà toàn là nữ giới bèn gật đầu, "Được thôi."

"Vậy thế đi, xuất phát, tan họp." Lục Viễn Triết vỗ tay.

Nghe tới hai chữ tan họp, Trình Mặc quay trở lại trạng thái hơi ngơ ngác giống lúc nhận điện thoại trước đấy, Lục Viễn Triết ngẫm nghĩ, vẫn là gọi cậu lại: "Trình Mặc."

"Hửm?" Có người gọi mình, Trình Mặc lấy lại mười hai vạn phần tinh thần.

"Nếu cậu nhận điện thoại mệt rồi thì mai đi cũng được." Lục Viễn Triết khuyên một câu. Ban nãy hố Trình Mặc đi nghe điện thoại hết 3 giờ, anh áy náy lắm.

"Không sao." Trình Mặc xua tay, cậu nhanh chóng theo sau Tô Tiểu Chỉ đi ra cửa, cố gắng luôn sục sôi ý chí khi ra ngoài làm công cán như cô.

"Ông nói xem cậu ta giàu nhiệt huyết thật hay hy vọng nhanh chóng làm được gì đấy để còn được điều đi?" Đinh Thần Dục cũng thấy Trình Mặc tích cực quá mức, anh ta ngoảnh lại nhìn Lục Viễn Triết.

"Ai biết đâu? Tóm lại cố gắng không phải việc xấu." Lục Viễn Triết cười cười, anh còn đang bận chìm đắm trong cảm giác tội lỗi.

"Ồ?" Đinh Thần Dục tò mò nhìn anh, "Khẩu vị vậy à? Dù không được dễ thương như cậu ta nhưng hai năm đầu ông cũng giàu nhiệt huyết phết."

"Không dám mơ đến con trai thị trưởng." Anh cãi lại thật hùng hồn, "Tiểu Chỉ còn nhiệt huyết kìa, tổ chuyên án chúng ta có ai cốt cách không chứa một bầu nhiệt huyết chứ?"

"Cái đó khác, cái này là cậu chàng đẹp trai, ông thì thích người giới tính nam." Đinh Thần Dục chọt ngay vào chỗ khác biệt.

Lục Viễn Triết liếc anh ta, nghĩ một đằng giãy giụa một nẻo: "Tôi không câu trai thẳng nha."

"Tôi tra giúp ông rồi, trước mắt thì trong 23 năm sống kiếp đẹp trai, cậu ta không có bạn gái." Đinh Thần Dục chu đáo nói cho anh hay.

"Chậc." Y hệt tính toán trong lòng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play