Cuồng phong trên đảo vắng 11

Trước giờ cơm chiều, Lục Viễn Triết với đội trưởng Hồ cãi nhau một trận thật to ngoài hành lang. Động tĩnh cực lớn, vừa mở cửa ra thì dù là ở lầu 2 cũng nghe rõ rành rạnh.

Bầu không khí nội bộ vốn đã rất căng, bọn họ vừa làm ầm lên là người của viện đều sững sờ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, không dám ra khuyên.

Ngược lại là Trình Mặc tự vào ăn trước, thư ký Thẩm hỏi cậu có chuyện gì cậu cũng không nói, chỉ nhún vai khuyên mọi người đi ăn đi.

Trong bầu không khí sượng sùng ấy, không ai dám làm người đầu tiên động đũa cả, vẫn là chị Triệu trò chuyện với Lục Viễn Triết mấy câu vào buổi chiều ra ngoài xem, bảo bọn họ đừng cãi nữa, có gì ăn xong rồi lại nói mới kéo hai người họ vào được.

“Dù sao bão tan thì chân tướng sẽ được phơi bày, kệ chú ấy đi.” Lục Viễn Triết nhún vai đi tới ngồi vào bàn tròn, “Nói trước nhé, buổi tối xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới tôi hết.”

“Tôi thấy cậu làm cảnh sát cũng chả được tích sự gì, bớt tự cao đi.” Đội trưởng Hồ trợn mắt nhìn anh, dẫn đầu chộp đồ ăn, “Bộ trưởng Hoa chết ngay trước mặt hai cậu còn chả làm được gì.”

“Vậy chú làm được gì? Tôi nói tối thay nhau trực thì chú cứ một hai không nghe, hung thủ sắp ra khỏi cửa luôn rồi đấy, chú nghe được gì không?” Lục Viễn Triết còn muốn cãi nhau với đội trưởng Hồ nữa.

“Vậy đêm nay tôi cứ ngồi đây đấy.” Đội trưởng Hồ chỉ sàn nhà, trừng mắt với Lục Viễn Triết, “Tôi xem xem mấy giờ thì có người tới giết mình!”

Bọn họ cãi vã quanh bàn, người khác chỉ có thể lặng thinh vùi đầu và cơm, cố gắng hết mức để nhanh thoát khỏi bầu không khí lúng túng này.

Lục Viễn Triết dứt khoát không cầm đũa, hừ lạnh bỏ đi, lúc ra còn tức tối đóng sập cửa sảnh ăn. Mấy người kia ngây ra chốc lát rồi lại vùi đầu gắp thức ăn. Ai nấy cũng mệt mỏi, thời gian đâu mà lo tới mấy việc này, chỉ mong nhanh nhanh nhốt mình lại, lục tục rời khỏi bãi chiến trường.

Không ăn kịp tốc độ của mọi người lại còn là lãnh đạo, viện trưởng Tưởng là người rời đi sau chót. Dù bản thân ông ta cũng là nghi phạm nhưng vẫn quay sang dặn Trình Mặc: “Mấy cậu vẫn nên cẩn thận.”

“Không sao, cháu ngồi với đội trưởng Hồ một lát.” Trình Mặc an ủi.

“Đêm nay hai cậu đừng quản tôi, mình tôi đảm bảo không sao!” Đội trưởng Hồ vừa nghe là rặt bộ không nhận ân tình, từ chối ngay, sau đó bị Tào Trí Kiệt kéo lại, bảo ông ta ít nói vài câu đi.

8 giờ, chị Triệu rửa bát xong cũng quay về, còn lại mỗi Trình Mặc với đội trưởng Hồ mắt to trừng mắt nhỏ với nhau ngồi lại nhà ăn tới khuya.

Trình Mặc nhìn đồng hồ suốt, đến 11 giờ đúng thì quay sang gật đầu với đội trưởng Hồ: “Được rồi.”

“Ừ.” Đội trường Hồ gật đầu, rón rén theo cậu lên lầu 2.

Trước giờ cơm chiều trời đã tối đen, nhưng đến khuya, bầu không khí kinh dị nực nồng hơn hẳn lúc 6 7 giờ. Đại loại thì con người có đồng hồ sinh học, dù chẳng có lấy bóng người thì sự yên ắng lúc 11 giờ và 7 giờ cũng khác xa nhau.

Thời gian ăn no sau buổi tối là lúc con người ta lười nhất, đa số mọi người nằm liệt trên giường ngẩn ngơ. Vậy nên 8 giờ 30 phút, lúc hung thủ vào phòng của đội trưởng Hồ, quả thật hắn không nghĩ sẽ có vấn đề gì cả.

Những người còn lại đều đã về phòng, đội trưởng Hồ với Trình Mặc còn ở sảnh nhà ăn, nửa giờ cũng không ai nhúc nhích. Tiếng mưa xối xả vẫn bao trùm cả tòa nhà, không ai phát giác ra có gì không ổn cả.

Hệt như lần trước, hắn lẻn vào phòng của đội trưởng Hồ, tiện tay mắc xích chống trộm phòng người khác vào, ngay sau đó mở tủ quần áo ra, chuẩn bị nấp vào đấy.

Tủ quần áo chia ra 2 tầng, cũng không to lắm, quần áo của mọi người đều tiện tay chất đống, đầy ắp cả tủ. Nếu không giở ra thì tuyệt nhiên không thể phát hiện còn một người nữa. Nhất là trừ Hạ Chí Cương ra, phòng của những người khác đều rất bề bộn, càng không thể nào biết trước khi hắn vào, gian phòng trông ra sao.

Lúc này hắn cũng làm như thường lệ, chuẩn bị kéo đống quần áo ra, ẩn mình vào đấy. Kết quả vừa mở tủ, bên trong chợt bắn ra ánh sáng lóa mắt.

Hắn vô thức che mắt lại, cổ tay bị đè xuống giường chỉ trong chóng vánh.

Lục Viễn Triết khóa người vào giường, lục soát người hắn một lượt, tìm được bộ đàm.

Dù điện thoại bàn không gọi ngoài được, di động cũng vô dụng nhưng phạm vi trong một tòa nhà thì bộ đàm lại là thiết bị ổn định vô cùng.

Ngậm lấy đèn pin, Lục Viễn Triết trói chặt hắn lại, cuối cùng mới soi đèn vào mặt hắn: “Giỏi thật, để mày trốn hai ngày. Lần đầu gặp mặt, sao, cho cái tên hiệu đi?”

Hung thủ quả thật là người ngoài không quen biết, trông có vẻ lớn hơn Lục Viễn Triết 2 tuổi, giờ thì một câu cũng không hé, bị trói trên giường cũng chỉ lạnh lùng trừng anh.

“Đừng trừng bố, đồng bọn của mày cũng sẽ sa lưới nhanh thôi.” Lục Viễn Triết bật đèn bàn để hai bên nhìn rõ mặt nhau một chút sau đấy ngồi đối diện hắn, “Trước lúc tóm ra hết, mày có gì muốn nói riêng với tao không? Yến hẹn tao nhiều lần tới vậy, giờ có cơ hội rồi đấy, nói với tao chút chơi.”



Sắp xếp cho đội trưởng Hồ ở lại phòng mình với Lục Viễn Triết xong còn cố ý soát xem có ai nấp vào không, sau đó một mình Trình Mặc lên lầu 3.

Cậu cầm xâu chìa khóa mượn chị Triệu đi đến từng phòng, mở từng gian trống ra kiểm tra theo thứ tự.

Kiểm tra lầu 3 xong, cậu lại xuống lầu 2. Chìa khóa mấy phòng có người ở đã bị cầm đi, thừa lại đều là phòng của mấy người không có ở đây.

Thử tới 220, cậu kéo cửa ra thì ngửi được mùi mì gói nồng nặc.

Đóng cửa lại, cậu đứng bên tường đối diện tủ quần áo, dựa vào đấy, rút súng ra, mở chốt an toàn, ngay sau đó bắn vào cửa tủ.

Tiếng súng vang vọng khắp phòng, một tên phạm nhân khác lao ra. Quả thật đối phương có học kỹ năng chiến đấu song so với dân chuyên hãy còn kém, bị dăm ba chiêu của Trình Mặc đè xuống giường.

Cậu cố ý bắn trượt, chỉ muốn hù dọa đối phương, xem ra đối phương không có kinh nghiệm đối đầu với cảnh sát nên dễ dàng bị câu ra.

Khóa tên oắt này lại, cậu lấy được chiếc bộ đàm trong túi gã, bấm vào phím trò chuyện: “Bắt được người rồi.”

“Like cho cậu.” Đầu kia của máy bộ đàm vang lên giọng của Lục Viễn Triết.

Vậy là cậu đặt máy bộ đàm xuống, bật đèn lên, nhích băng ghế ra ngồi đối diện với hung thủ, sau đó lấy sổ tay mang theo bên người mình ra, đánh giá đối phương: “Họ tên.”

Chắc có lẽ để không gây chú ý nên cậu khó xác nhận đặc trưng của gã ta. Chiều cao trung bình của dân Đảo Thành, mái tóc ngắn kiểu phổ biến của đàn ông, ngũ quan bình thường, đến cả vóc dáng, phong thái đều là dáng vẻ của nhân viên bình thường trong tòa nhà, chỉ là nhìn cường tráng hơn đa số bọn họ. Nếu đội bảo vệ ở lại cả thì gã lẫn vào đấy là hợp nhất.

Thứ duy nhất Trình Mặc có chút ấn tượng là hình xăm trên eo gã, hoa văn trông giống như chữ cái nào đấy viết hoa nhưng không lộ ra hoàn toàn, cậu khó phân biệt được.

Đối phương không đáp, Trình Mặc suy nghĩ rồi đổi câu khác: “Thiếu gia có trên đảo không? Tôi muốn gặp riêng hắn hoặc hẹn lúc nào đó để tôi với hắn gặp nhau cũng được. Hắn cũng đã gọi cho tôi rồi thì ắt không bài xích chuyện gặp tôi đâu nhỉ?”

“Mày có thể chờ thiếu gia liên lạc với mày.” Hỏi tới thiếu gia, đối phương lạnh lùng mở miệng.

“Anh có trung thành cũng vô dụng, thế lực của Yến chưa thâm nhập vào hệ thống công - kiểm - pháp được, không cứu nổi anh đâu. Nếu không mỗi ngày ba tôi sao có thể sống thảnh thơi như vậy.” Trình Mặc nhìn gã, muốn đọc được tin tức gì từ biểu tình của gã.

Công - kiểm - pháp: Cục công an - Viện kiểm sát - Tòa án

Đối phương do dự một chốc rồi ném ra ánh mắt coi khinh cậu: “Đều là tử hình, mày cần gì kiếm thêm việc cho mình phiền?”

“Thiếu gia coi các anh là quân cờ, các anh còn nghe lời tới vậy, không biết bị hạ cổ gì đây, thẩm vấn không dễ vậy đâu.” Trình Mặc nhàn nhạt mỉa gã.

“Vậy có cách gì chứ?” Đối phương nhún vai, “Gia nhập tổ chức như vậy không phải được chơi lớn à. Ngày nào cũng ăn no uống say, sao nuôi không tụi tao được chứ.”

“Nếu anh nói gì cho tôi thì ít nhất tôi có thể bảo vệ anh khỏi án tử hình chấp hành ngay lập tức.” Trình Mặc hứa hẹn với gã.

“Thiếu gia đặc biệt cảnh cáo tao, lời của mày không thể tin câu nào hết.” Đối phương cười cười, “Mày có một bộ mặt chính trực nhưng tuyệt đối sẽ không giữ chữ tín với người của Yến.”

Nghe đến câu này, Trình Mặc ngẩn ra. Không ngờ mười mấy năm sau mà thiếu gia vẫn hiểu mình tới vậy. Song cậu nhanh chóng nhếch khóe miệng, ánh mắt thành khẩn: “Nếu anh phản bội Yến thì tôi chính là bạn của anh.”

Đối phương nhìn vào mắt cậu thật lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu, không chịu nói ra sự thật. Xem ra thiếu gia nắm người rất chuẩn, dám thả ra thì không sợ bọn họ tiết lộ chuyện bí mật gì.



Bên kia, Lục Viễn Triết ườn ra ghế, nhìn vào mắt phạm nhân khá lâu. Cuối cùng đối phương thấy hết chịu được, chủ động mở miệng tìm đề tài: “Muốn hỏi gì thì nhanh đi, dù sao tao cũng không nói. Rất nhiều chuyện tao không hề biết tới.”

“Biết mày sẽ nói vậy mà nên tao có thèm hỏi đâu.” Lục Viễn Triết cười đáp, “Tao đang nghĩ coi ra chiêu gì để mày khai thật.”

Giống phía Trình Mặc, anh cũng không nhìn ra được vết tích sinh hoạt nào trên người hắn, không đoán được rốt cuộc hắn từng làm nghề gì. Anh ngờ rằng đây là tay đấm Yến chuyên nuôi dưỡng, đã xa rời cuộc sống ban đầu, chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp dưới sự quản lý thống nhất.

Có thể thấy, trừ bọn thần kinh Nghiêm Diệp Ngụy Huyên được nuôi thả, Yến vẫn còn thành viên ổn định khác. Người như vậy chưa biết chừng có thể cung cấp tin tức cho bọn họ nhiều hơn, chỉ là phải xem xem có hỏi ra được chăng.

Nếu buộc phải đoán tên này có thân phận gì trong Yến thì Lục Viễn Triết thiên về công tác nhàn rỗi dài lâu, ví dụ bảo vệ ở biệt thự của thiếu gia, tài xế hoặc Yến trở thành doanh nghiệp xám sau khi thanh tẩy thành viên quan trọng, những người này là kẻ chờ thời trong doanh nghiệp.

Anh nói mình đang tìm chiêu, trái lại hung thủ lại yên tâm. Hắn cười nhạo đầy khiêu khích: “Vô ích thôi, thậm chí mày còn không cách nào biết được tao là ai.”

“Mày từng sửa mặt à?” Lục Viễn Triết nhanh chóng nghĩ tới điểm này.

“Ờ.” Đối phương thành thật gật đầu.

Tuy hoàn nguyên cốt tướng của một người với kỹ thuật hiện tại khá thoải mái, nhưng nếu muốn miêu tả triệt để dáng dấp một người vẫn có chút khó khăn. Dù sao trải qua cuộc sống mài mòn, khuôn mặt của một người sẽ có thay đổi.

Trừ khi bạn bè thân thích có thể trùng hợp đọc thấy tin tức, bằng không để những người quen sơ nhìn thì khó mà chỉ nhận phạm nhân.

Người Yến thu lưu sẽ có bạn bè người thân để ý tìm tìm kiếm kiếm mỗi ngày sao? Thậm chí người thân bạn bè của chúng sẽ còn sống sao?

Anh lại rơi vào trầm tư, khóe miệng treo đấy nụ cười theo thói quen, không muốn đối phương nhòm ra mình đang do dự.

“Mày không kiếm đề tài nói làm tao chả có tí cảm giác thành tựu nào. Nghe thiếu gia nói Trình Mặc là hình cảnh tâm cơ, chắc hẳn sẽ diễn với anh em của tao một phen đó.” Đối phương lại chủ động mở lời.

“Họ biết nhau à?” Lục Viễn Triết cố ý tỏ ra hơi có vẻ kinh ngạc.

“Tất nhiên.” Đối phương gật đầu, “Không sao thiếu gia lại bảo tao khóa Trình Mặc nhốt trong phòng? Nó có tổn thương tâm lý đúng chứ? Hẳn phải sợ lắm đấy.”

“Cái này tao lại không biết thật. Nếu mày nói chuyện của Trình Mặc, tao cũng vui lòng nghe.” Lục Viễn Triết lộ ra biểu cảm hứng thú.

“Tao thì lại nghĩ thiếu gia nói tao có thể nói cho mày nghe về Trình Mặc, nhưng mà tao không biết thật.” Đối phương nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng, xem ra là nói thật, “Tao cảm thấy cái đó thuộc về chuyện tao không nên hỏi. Ai lại chủ động để lộ thân phận của mình chứ nhở?”

Cũng đúng, nếu nói mình gặp Trình Mặc ở đâu,thì khác gì lộ ra thân phận của mình. Lục Viễn Triết nghiêng về không phải người bên cạnh Trình Mặc, nếu không với độ nhạy bén của cậu thì sớm đã lôi hắn ra rồi.

“Vậy đổi câu hỏi nhé.” Anh lại tựa cằm lên lưng ghế, lười nhác hỏi, “Thiếu gia của bọn mày sao lại muốn gặp tao? Nhìn trúng tao à hay có thù gì với tao?”

“Cả hai đều không phải.” Đối phương khá thoải mái. Dù sao cũng không có gì để giải thích cả, hắn cũng không sợ lỡ lời: “Mày thả tao đi, buông vũ khí. Chờ bão tan rồi mày theo tao xuống đảo, tao dẫn mày đi gặp thiếu gia.”

“Vậy tao còn sống sót quay về được không?” Lục Viễn Triết tò mò.

“Mày quả không có gan như đội trưởng Châu của tụi mày.” Đối phương cười nhạo.

Nghe tới đội trưởng Châu, vẻ mặt Lục Viễn Triết nghiêm túc hơn hẳn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play