*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lời tuyên bố tự sát 10

Hứa An tạm thời gọi là Hứa An, là tên thiếu gia đặt cho cô. Cô nhìn những thiếu nữ nằm ngang trên giường và sô pha thì có chút căng thẳng lại vô cùng hưng phấn.

Mới nãy cô vừa xem cảnh cảnh sát phá cửa sổ vào nhà qua điện thoại, nghe thấy Lục Viễn Triết nói chuyện với cái loa, nói biết cô ở nơi nào. Nếu không phải Vạn Dặc phát hiện sau đó tắt camera của cô, ắt cô đã nghe được phân tích của Lục Viễn Triết.

Cô cảm giác mình toi rồi nhưng lại không biết bao lâu nữa thì toi, rốt cuộc sẽ toi kiểu nào, hoảng hốt đến dị kỳ.

Cô không hiểu tại sao mình lại bị lộ, hoặc giả có phải lộ tẩy thật không. Cô dùng là số điện thoại thiếu gia cho, thanh toán bằng tài khoản điện tử trộm được, hiện trường cũng là nhà dân mình tùy cơ chọn, sao lại lộ tẩy kia chứ?

Thiếu gia nói với cô, dù cho hiện tại ở Đảo Thành đâu đâu cũng là mắt của của cục cảnh sát, nhưng bị bắt gặp cũng sẽ không sao cả. Suy cho cùng cô cũng đâu dùng đến khuôn mặt của mình, muốn gì thì cứ làm đấy, chỉ cần không ai tóm được, về sau đổi gương mặt thay thân phận là có đường chạy ngay.

Cô cảm thấy thiếu gia nói rất đúng vì vậy rất hưng phấn. Trở thành đào phạm càng hay, trở thành đào phạm là có thể an tâm, vui vẻ cầm tiền, bình an lượn hết vài năm. Nhưng cô cũng không thể khống chế được nỗi sợ của mình, ham m.uốn khống chế của thiếu gia quá lớn, lúc muốn có người chơi cùng thì buộc phải có người đến cùng chơi. Cô chịu đủ rồi.

Hang ổ bị bứng gốc cũng đúng lúc lắm, ít nhất có thể nghỉ phép dài hạn.

Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, cô rút khỏi khu dân cư. Dằn lại niềm phấn khởi lẫn sợ hãi trong lòng, cô khẽ đóng cửa, nắm chặt điện thoại của mình.

Cô không tin Lục Viễn Triết có thể tìm tới chỗ này, chắc chắn là hắn đang bày trò lừa thần gạt quỷ.

Rút tới hành lang, túi áo cô khẽ sáng lên, cô lấy ra nhìn thoáng rồi nhanh chóng trả lời: "Tới ngay."

Hết thảy đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, cô phải rút thôi. May mà ban đầu trò chơi này không quy định phải chết bao nhiêu người, nếu không chắc cô phải sầu lo vì không đủ KPI mất thôi.

Tận khi cô ta đi xa, mấy người trong phòng mới dần tỉnh táo lại. Song tỉnh thì tỉnh đó nhưng vẫn không thể nhúc nhích: Mọi người đều bị trói trên giường hoặc trên sô pha bằng dây rút nhựa, không cách nào giãy thoát cả.

"Chuyện gì vậy?" Các cô gái giương mắt nhìn nhau, nhìn thoáng qua thì phát hiện thiếu mất một người.

"Có khi nào là buôn người không… hay là bán… bán gì đó?" Có người nói một câu, những người khác hoảng theo.

Tìm kiếm công cụ có thể cắt dây khắp nơi, mọi người nhìn ra xa. Điện thoại đều nằm hết trên bàn, chặn mảnh giấy quen mắt ở dưới.

"Là cái kia?" Có người hỏi.

"Không phải giết người chứ?" Lúc này mới có người hoàn hồn lại, lớn giọng hỏi.

Hệt như ứng theo lời cô gái nói, trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi hương kì quái. Mới đầu nó chỉ hơi gai mũi, sau đó thì mắt, mũi, họng đều bắt đầu ngứa ngáy.

Mọi người càng thêm hoảng hốt, trong phòng loạn cả lên. Có vẻ trong hoàn cảnh căng thẳng tột cùng, tốc độ trúng độc tăng càng nhanh.

Sau đó cô gái bị choáng lấy chăn che mũi miệng mình lại, nhìn mọi người lần lượt ngất đi, cô gái từ kêu gào biến thành khóc nức nở.

Lúc cô gái mất đi ý thức, cánh cửa văng ầm ra, mấy người đàn ông cao to vọt vào.

Vừa thấy đàn ông, cô gái hét to, cuối cùng thì hoàn toàn choáng váng, mắt trợn trắng. Sau đấy cô gái trông thấy một cô gái khác lẫn vào trong đám đàn ông.

Có cả nữ giới, xem ra bọn cô sẽ bị bán tới mấy chỗ tình sắc. Trông thấy cảnh này, cô gái triệt để mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại thì đã là 10 giờ sau.



Lục Viễn Triết phát hiện hành tung của Hứa An, thật ra cũng không khó lắm. Từ lúc vào nhà cô ta, anh càng chắc chắn đây là người ưa ngồi nhà, vạn sự đều trông vào đồ ăn ngoài, không thạo ra ngoài điều tra địa hình. Cô ta có thể né tránh nhiều camera mấu chốt, còn có thể gây án ngoài vùng an toàn, e là người của Yến giao cho cô ta một phần chỉ dẫn.



Nhưng chuyện Yến có thể nhúng tay vào cũng có hạn, hoàn toàn không thể thay đổi thói quen tư duy của một người. Vậy nên mỗi lần Hứa An gây án đều hệt nhau: Cầm bản đồ Yến giao cho, lái xe đến nghiên cứu địa hình một lần, xác định nơi gặp mặt, cuối cùng là hẹn mục tiêu ra gặp mình.

Cái người thích ngồi nhà này không muốn đi bộ, bắt đầu từ vụ án đầu tiên, chỗ cô ta gây án đều có thể lái xe đến.

Hiện tại nhà riêng ở Đảo Thành nhiều đến vậy, làm gì có chỗ nào đỗ xe mà không cần trả phí đâu. Vậy nên trong chiếc hộp nhỏ trên bàn có mấy tấm vé xe. Tờ trên cùng là một tiểu khu bọn họ chưa thấy bao giờ, tám chín phần mười là địa điểm gây án kế tiếp.

Lộ ra tên tiểu khu cũng không dễ bị tìm ra tới vậy, nhưng quả thật là cô ta quá lười, đi thêm một bước cũng không muốn. Vậy nên bọn họ nhanh chóng tới tiểu khu xảy ra vụ án, tra camera thang máy vào thời gian đỗ xe. Rất nhanh, mọi người đã sàng lọc ra cô ta.

"Đội trưởng Lục suy nghĩ chuẩn thật." Vạn Dặc không nhịn được vỗ tay. Ban đầu cậu ta còn mong nhanh chóng sửa máy tính, tìm xem cô ta có lưu bảng biểu tài khoản gì đó không hoặc là khóa chặt mục tiêu thông qua lịch sử thanh toán. Không ngờ máy tính còn tê liệt, người đã cứu được ra.

Dù đến có hơi muộn nhưng may là không để xảy ra mạng người.

Đưa mấy nạn nhân hôn mê vào bệnh viện, Lục Viễn Triết chợt nhớ ra, anh ngoái đầu nhìn hành lang: "Trình Mặc đâu rồi?"

"Hả?" Ai nấy đều mờ mịt.

Không biết Trình Mặc đã thoát ly đội ngũ từ khi nào, lưu lại một câu trong nhóm chat: "Hình như em đã trông thấy hung thủ."

Lục Viễn Triết gọi điện cho Trình Mặc, cậu cũng không nghe máy.

"Làm trò cái quỷ gì đấy? Giờ này còn chơi chủ nghĩa anh hùng cá nhân gì đây?" Anh lầm bầm.

Ngẫm kỹ thì, hôm nay Trình Mặc vẫn luôn không nói chuyện, cũng không theo anh ra ngoài tìm xe. Thế này là không bình thường, anh không rõ liệu có phải Trình Mặc đã phát hiện ra điều gì, chỉ là không nói với mọi người hay không.

"Sau khi tụi anh ra ngoài, Trình Mặc có nói gì với cậu không?" Anh hỏi Vạn Dặc.

"Không, cậu ta vẫn luôn nhìn máy tính của mình." Vạn Dặc đáp.

Tới tận khi bọn họ thu đội ở đây, Trình Mặc vẫn không hề xuất hiện, cũng không nói năng gì nữa. Về tới tổ chuyên án, thật sự Lục Viễn Triết vẫn không an tâm cho được, anh bật máy tính của Trình Mặc lên.

Máy tính của Trình Mặc hệt như căn hộ cậu thuê vậy, sạch sẽ, không có gì cả. Mở lịch sử trình duyệt ra xem, Lục Viễn Triết phát hiện ra loạt nội dung cậu tìm kiếm bèn đăng nhập weibo.

Chỉ nhìn mấy chữ Trình Mặc tra, anh đã hiểu cả. Ngay sau đó đăng nhập tự động vào tài khoản weibo không biết cậu lấy ở đâu ra, trừ lịch sử chỉnh sửa một đống bài đăng weibo thì còn lịch sử tin nhắn nằm rõ ra đấy.

Ngay lập tức, Lục Viễn Triết vọt ra khỏi tổ chuyên án làm mọi người nhảy dựng.

Anh cho rằng mình đã rất nhạy bén, gặp chuyện gì cũng sẽ nhanh chóng có giải pháp, nhưng lần này ở bên Trình Mặc sớm tối, lại không phát hiện ra chỗ kỳ lạ của cậu.



Giằng co nhau nơi khách sạn, Trình Mặc cầm súng trong tay, Hứa An đứng ở phía đối diện, hai người đều không nhúc nhích. Kể cả khi Trình Mặc không đem theo súng, Hứa An cũng không phải đối thủ của cậu. Cô biết mình đã chạy không thoát được nữa.

"Thật ra tôi đã nghĩ tới là do phía cảnh sát bày cục, nhưng cậu nói chân thật quá, tôi tin thật ấy." Hứa An nhìn cậu, thật trọng đè lại cảm xúc phấn khởi của mình, "Cậu nói y hệt mẹ tôi vậy."

"Tôi không lừa cô." Trình Mặc không ra tay chế ngự, tiếp tục giằng co với cô như cũ, "Nếu tôi không thật thì sao nhìn thấu quỷ kế của cô? Đó không phải di thư, di thư sẽ không viết kiểu đó, đó văn khắc trên bia mộ."

Đấy là mánh khóe nhỏ, những phong thư kia không phải di ngôn mà là so tài văn khắc trên bia mộ của Đảo Thành. Hứa An mua một tài khoản, nói mình là quản lý phòng triển lãm nghệ thuật, nói bản thân muốn tổ chức triển lãm nghệ thuật như vậy.

Đổi di thư thành văn khắc bia mộ, dù Trình Mặc không quen nghịch mạng xã hội nhưng bỏ chút thời gian là đã có thể tra ra tài khoản này.

Không buộc ký tên, không cần văn tài trác việt, chỉ cần có chút tia lửa nghệ thuật là có thể tham gia triển lãm. Do tính đặc thù về nội dung mà triển lãm nặc danh, lại còn có cả tiền thưởng 1000 tệ.

Sau khi tiến hành hoạt động, cô còn dùng mấy tài khoản phụ của mình share bài để mấy người bạn tốt cùng đu idol ở đây của mình trông thấy bài đăng đó, còn tỏ ý có thể cho cho mấy bạn nhỏ đi đường tắt giành giải.

Bị lừa đều là những người muốn nhặt không món hời 1000 tệ, Phùng Khả Hân quen cô nhất, sau khi gặp mặt còn nhận được mỹ phẩm làm quà tặng, thậm chí còn đồng ý cho cô ở nhờ một đêm.

Giết người xong, cô xóa nhật ký trò chuyện có liên quan trong điện thoại của mục tiêu. Hứa An rành kỹ thuật máy tính, làm rất sạch sẽ. Nhiều tài khoản phụ, IP cũng đã được ngụy trang, không dễ gì nhận ra cô thuộc cộng đồng bạn tốt của nạn nhân.

Hứa An biết mình rồi sẽ sa lưới, nhưng xử lý nhật ký chuyện trò của thiếu nữ nghiện internet quá khó, không nhanh phát hiện thế đâu. Cô chỉ mong nhanh chóng tìm ra quỷ thế mạng hợp ý để chế tạo một "hiện trường tự sát" hoàn mỹ, gánh nồi thay mình. Sau đó cô sẽ đổi thân phận, cầm tiền thưởng Yến cho mình, vui vẻ thảnh thơi sống mấy năm.

Trình Mặc chính là quỷ thế mạng thích hợp. Cậu tìm bạn học nữ hồi cấp 3 mượn tài khoản cô ấy từng dùng, giờ đã bỏ phế, chỉ có hoa cỏ, sau đó tham gia vào hoạt động triển lãm văn khắc mộ bia, liên lạc được với Hứa An.

Cậu trực tiếp bày tỏ mình muốn tham gia, hơn nữa không chỉ tham gia mà còn còn tự sát thật, muốn dùng bài đăng weibo này làm văn khắc trên bia mộ mình.

Cậu từng chỉnh sửa bài đăng trên tài khoản weibo này, lộ ra vẻ coi nhẹ sinh mệnh. Dù Hứa An phát hiện ra bài đăng đã chỉnh sửa, nhưng cũng chính vì những bài đăng đã chỉnh sửa này mà trông càng giống tài khoản của người đột nhiên mất đi hy vọng vào cuộc sống để lại.

Lướt tới post về video đang được lan truyền kia, cậu lại gửi tin nhắn cho Hứa An, hỏi có phải tự sát tập thể không? Mình có thể tham gia hay không?

Hứa An nói không thể, muốn sắp xếp riêng cho cậu, nhưng cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, có thể an bài luôn ngay trong đêm nay.

Cô làm vậy không chỉ mong Trình Mặc nhận tội thay mà còn vì đã lâu rồi cô chưa gặp người nào thật sự muốn tìm đến cái chết cả. Cô muốn xem thử, rốt cuộc năm 10 tuổi mình đã bỏ lỡ cái gì.

"Cậu muốn chết à?" Cô ta siết chặt nắm tay, nhìn Trình Mặc, nói chuyện thật thận trọng, không muốn phá hỏng sự kiên quyết trong đôi mắt Trình Mặc chút nào, "Vậy cậu chết cho tôi xem đi, xem xong tôi sẽ thu tay. Trò chơi Yến giao cho tôi đã hoàn thành, tôi phải đi."

Cô ta đúng là con cờ của Yến nhưng quả thật cũng có chuyện hứng thú của riêng mình, nếu không cô ta cũng sẽ không phấn chấn tới vậy.

Trình Mặc lại nâng súng, tỏ ý cô ta đừng làm bậy: "Nói hết những việc cô biết ra đây, tôi sẽ suy xét có nên tha cho cô hay không."

"Tôi là đồ bỏ được nuôi ở tầng cuối thì biết gì chứ? Giờ tôi cũng không tìm thấy hắn, còn phải chờ hắn liên lạc đây." Cô ta thành thật trả lời.

"Hắn là ai?" Trình Mặc hỏi.

"Thiếu gia, tôi không biết hắn là ai, chỉ gọi hắn như thế thôi." Cô ta đáp, trong mắt xuất hiện thêm tia sợ sệt, "Là một người rất cẩn thận, có ham muốn khống chế mạnh."

"Hắn sẽ còn liên lạc với cô nữa không?" Trình Mặc lại hỏi.

Cô ta không trả lời ngay mà suy nghĩ một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười: "Tôi không muốn chết còn thê thảm hơn cả bị tử hình, lỡ đâu cậu ghi âm lại giao lên trên, tôi có sống sót rời khỏi đây cũng sẽ bị bọn họ giết thôi. Hay là vầy nhé, tôi sẽ lén nói cho cậu nghe một bí mật rồi cậu lại quyết định có nên thả tôi đổi lấy tin tình báo hay không, sao nào?"

Cô ta cố gắng để mình nói ra thật chân thành, song chút mưu tính của cô ta, ngay cả thiếu gia cách màn hình còn nhìn thấu. Đúng là cô ta không biết kĩ thuật diễn của mình không đủ tốt.

"Được." Không ngờ Trình Mặc hại đồng ý.

Lừa cảnh sát dễ hơn gạt kẻ xấu, thật là thảm kịch của xã hội. Cô ta ghìm lại niềm vui đi tới gần, gần sát bên tai Trình Mặc, đâm kim tiêm vào lưng cậu.

Khoảnh khắc kim tiêm đâm thủng làn da, cô ta lại không khống chế được khóe miệng mình, nhếch thật cao. Cô ta tin rồi, Trình Mặc thật sự muốn chết, nếu không phải như vậy, sao cơ thịt lại không có bất kỳ phản xạ nào chứ.

Để nhìn rõ biểu cảm của Trình Mặc, cô ta ấn ống tiêm từ từ để mình có thời gian. Ánh mắt cậu thật bình tĩnh như chẳng nghĩ ngợi gì hết, nhưng đồng tử hãy còn ánh sáng, hãy còn sống.

Gần như cùng lúc đó, tiếng súng nổ lên bên khung cửa sổ, đóng băng khung cảnh trong tiếng ong ong nơi ống tai.

Cơ thể cô run lên, ngón tay muốn dùng sức nữa nhưng cuối cùng vẫn không thể đâm hết kim vào. Đôi mắt cô ngập trong màu máu, cơ thể chẳng thể dùng chút sức nào, sau cùng bị thêm hai phát nữa, triệt để mất đi ý thức.

Để lại Trình Mặc cứng còng ở đấy, chẳng thể ngoảnh đầu lại, trước mắt đã tối sầm, cả người ngã ngồi xuống.



Dây rút nhựa:


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play