*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lời tuyên bố tự sát 2

Trang giấy trắng đâu đâu cũng có, nhìn từ bề dày giấy viết thư, bên trên còn một dòng kẻ ngang màu đỏ của giấy viết thư tiêu chuẩn, nếp gấp là gấp làm tư tùy ý, không tìm ra chút ý nghĩa tượng trưng nào cả.

"Boss của Yến theo đuổi đội trưởng Lục không thành nên chuẩn bị tự tử à?" Vạn Dặc đoán bậy.

"Yến mà vậy thì tốt rồi, là phúc của Đảo Thành." Lục Viễn Triết trợn trắng.

Gọi tới tiệm hoa, người ta nói hoa đã được đặt từ nửa tháng trước, khách hàng trông như thế nào cũng đã quên, chỉ nhớ đó là một cô gái trẻ, camera thì chỉ lưu một tuần, không cho được manh mối gì cả.

Về phần chữ viết, Đinh Thần Dục đã tìm đồng nghiệp bên giám định bút tích phân tích, kết quả cho ra một phạm vi khá lớn: Nữ, thành niên, dáng người đầy đặn, chiều cao trung bình, không làm nghề có liên quan việc viết lách, tuổi tác đại khái hơn 20.

"Giới tính thì bỏ đi, vóc dáng thì liên quan gì tới chữ viết?" Vạn Dặc không hiểu kiến thức này, cậu ta hơi nghi ngờ.

"Này là kiến thức giám định bút tích." Đinh Thần Dục đắc ý bắt chéo chân, cũng không định nói kỹ, "Đơn giản là bút lực và tốc độ viết liên quan tới cấu tạo si.nh lý và sự phát triển xương cốt."

"Vậy không thể giám định thư mời của Yến à? Bởi vì chữ in không có cảm giác chân thật?" Vạn Dặc hỏi.

"Ừ." Đinh Thần Dục gật đầu.

"Không phải hay nói câu chữ sao người vậy lắm à, nét chữ nết người." Lục Viễn Triết phụ họa.

Anh không hiểu mấy về chuyên môn giám định bút tích, nhưng có vài thứ anh vẫn đoán ra được: Cái này không phải bút tích của trẻ con, cũng không có thói quen viết tốc ký, thậm chí cầm bút còn có chút ngượng tay chứng tỏ chủ nhân nét chữ phần lớn thời gian đều gõ bàn phím. Người này cũng sẽ không lớn tuổi, nếu không di thư thật sẽ ngắn gọn một chút.

Nhưng trừ mấy chỗ này ra thì dù là giám định bút tích hay suy luận cũng đều không cho ra được manh mối xác thực, giống như di thư có nói: Bình thường. Chụp bừa một tấm hình trong mấy khu mua sắm cũng có thể tìm được cả đống người phù hợp với điều kiện trên.

Trình Mặc không cam lòng, cậu đã nhìn lá thư trong túi vật chứng, lật tới lật lui mười mấy hai mươi lần cũng không tìm chỗ đột phá thích hợp.

"Thế này thì trắng quá." Vạn Dặc cầm bản sao nói thầm, "Chỉ có một dòng kẻ ngang."

"Đừng coi thường dòng kẻ." Lục Viễn Triết phản bác, "Đây là dòng kẻ ngang tiêu chuẩn của giấy viết thư đó. Giờ mọi người gần như không còn viết thư nữa, toàn viết thư tình thì không đời nào mua loại giấy trắng này."

"Vậy chúng ta có thể lượn chỗ trường học, biết đâu có thể tìm ra giấy viết thư kiểu này, ít nhất có thể khóa được trường học nào sẽ xảy ra án chứ?" Tô Tiểu Chỉ đề nghị, "Không có manh mối thì chỉ có thể đi loanh quanh thử thời vận thôi."

Mặc dù Đảo Thành rộng lớn nhưng dù sao cũng là thành phố mới phất, trường đại học cao đẳng chỉ cần hai ba hôm là tra hết. Chỉ là giờ có phân nửa số trường học đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, cũng không biết có thể điều tra triệt để được hay không.

"Không còn cách nào thì chỉ đành vậy." Lục Viễn Triết gật đầu, "Anh cũng thiên về sinh viên đại học hơn."

Tốt nhất là sinh viên, ít ra dễ khóa mục tiêu hơn người mới bước chân vào xã hội, nếu giấy viết thư này lấy được ở công ty hay công trường gì đó thì cũng không biết phải bắt đầu tìm từ đâu nữa.

"Mỗi tổ 2 người đi tìm." Anh ngẫm nghĩ, vẫn thấy nên cẩn thận chút, "Yến đã lặn sâu 20 năm, cũng không biết là tình trạng thế nào, mọi người chia tổ 2, chú ý an toàn."

Yến không phải một tổ chức phản xã hội thông thường, trước đó còn dùng cả lính đánh thuê, không thể không phòng.

"Tôi là pháp y sao phải theo mấy cậu ra ngoài tìm giấy viết thư?" Giây trước Lăng Khê còn kháng nghị, "Gió biển ngày đông hại da lắm."

Giây sau đã bị Lục Viễn Triết đánh trả: "Trong phim pháp y còn tay không quăng ngã tội phạm kìa, cậu không thể học người ta à?"

Sau đó Lăng Khê bắt đầu lựa quần áo, hơn nữa anh ta còn bất mãn với mớ quần áo mình treo trong phòng thay đồ của tổ chuyên án, ép uổng lắm thay được bộ đồ thủy thủ của học sinh: "Bộ này còn tạm, nhưng hơi lạnh."

"Cậu như vậy thì tôi lại giống ông chú biế.n thái bao nuôi mấy bé học sinh lắm, bỏ đi." Đinh Thần Dục khuyên anh ta từ bỏ.

"Em biết rồi, đội trưởng Lục với Trình Mặc một tổ, để em với Vạn Dặc đi chung." Tô Tiểu Chỉ thông minh đột xuất.

"Vậy anh với Trình Mặc em lựa một người đi." Lục Viễn Triết làm ra vẻ rộng rãi, "Em thích ai?"

"Em thích hai người ở bên nhau." Tô Tiểu Chỉ đáp lời anh với một nụ cười rớt hết liêm sỉ.

Lúc trước tất nhiên Lục Viễn Triết sẽ xem như nói đùa, nghe rồi thì thôi, giờ thì có tật giật mình, không biết lúc này có nên liếc Trình Mặc một cái không nữa.

Vừa ngoảnh lại, Trình Mặc đã nở nụ cười công nghiệp nhìn không ra có ý gì với anh.



Dù đã gần đến giờ tan tầm nhưng thời gian quý báu, bọn họ chia 3 đường, đội ráng chiều xuất phát. Ai nấy điều hiểu rõ, chỉ không nói ra, sau đó tự tìm xe mình trong bãi đổ, tìm nơi nằm ngoài phạm vi có thể bị báo cáo.

Lục Viễn Triết với Trình Mặc phụ trách làng đại học duy nhất của Đảo Thành, những người còn lại thì chia nhau ra đi khắp các trường ở các khu trong thành phố.

Trường học trước sau đều đã nghỉ đông nhưng còn chưa tới mức đóng kín cửa nẻo, giữa tháng hai mới đến Tết, sân trường trong làng đại học hãy còn xem như là đông vui.

Giờ đang là lúc dùng bữa tối, sinh viên cả khu sinh hoạt tới tới lui lui, hai người vén tấm màn dày nặng của siêu thị trường, cùng nhau đón chào tiếng người ồn ào.

Lối ra chỗ quầy xếp hàng thanh toán ở bên cạnh có mấy chục người đứng đó, nhàm chán ngó nghiêng, hai người vừa đi vào đã thu hút ánh mắt hơn phân nửa số đó.

Lục Viễn Triết đã rời khỏi ghế nhà trường vài năm, cũng đã lâu không bị học sinh nữ túm tụm nhìn như vậy, suýt nữa quên mất hồi trước hình như mình cũng là hotboy trong trường.

Nhưng mà hôm nay chắc anh đã bại dưới tay Trình Mặc, dù gì cậu cũng chẳng rám nắng, trông cứ như nguồn sáng tự nhiên vậy, đi tới đâu cũng nổi bật. Mà người ta lại còn trẻ, tạm thời còn chưa nhuốm màu xã hội, là hình tượng đàn anh ưu tú đẹp trai học giỏi trong mắt đám sinh viên, khó mà làm người ta không ngoái nhìn.

Song nếu so với Lục Viễn Triết thản nhiên nghênh đón ánh mắt mọi người, trong lòng còn thầm đắc ý thì Trình Mặc ngày thường đã ít nhìn vào người khác giờ lại càng không dám nhìn, đi vào là bước thẳng tới gian hàng văn phòng phẩm, không nhìn thêm cái nào cả.

"Anh nghi là cậu có chướng ngại giao tiếp xã hội cấp độ nhẹ." Lục Viễn Triết đi cạnh trêu, "Cậu không thể lảng tránh ánh mắt người ta như vậy, sau này làm sao ra ngoài tìm manh mối chứ?"

"Chắc vậy." Trình Mặc thừa nhận, "Lúc cần thì em sẽ chú ý vấn đề ánh mắt."

"Kiểu như nhìn chằm chằm đường sự nghiệp con gái người ta trong quán bar ấy à?" Lục Viễn Triết lại hỏi, nhớ lại tư thái lố lăng nhà giàu mới nổi của Trình Mặc, "Cảnh đó diễn không tệ, giống con em nhà giàu não rỗng tuếch thật."

"Cần diễn thì phải diễn mà." Lúc này Trình Mặc lại lấy ra vẻ khiêu khích, nở nụ cười ngọt ngào với anh, "Đội trưởng Lục nói phải nhìn thì em nhìn."

Chậc, phẩm vị trong anh lại được hưởng thụ ánh mắt sáng rỡ và nụ cười này rồi.

Ở đây không bán loại giấy viết thư bọn họ tìm, Lục Viễn Triết còn cố ý hỏi nhân viên ở đó, cũng không có.

"Em cảm thấy có lẽ phạm vi nhỏ hơn so với chúng ta nghĩ." Trình Mặc chọn giấy viết thư đưa cho anh nhìn, "Bây giờ giấy viết đa số có phân hàng hoặc hoa văn gì đó, không thể thuần trắng như vậy."

"Ừ." Lục Viễn Triết gật đầu.

Hai người không định ở lâu nên nhanh chóng rời khỏi siêu thị này, lúc đi ngang quầy tính tiền lại thu hút ánh nhìn mọi người.

Phố ăn vặt khu làng đại học cũng không tha cho hai người bọn họ, chỉ cần có người đứng xếp hàng, cảm thấy nhạt nhẽo nên ngó quanh thì sẽ thấy bọn họ. Lục Viễn Triết mua chiếc bánh rán cuộn nổi tiếng trên mạng đưa cho Trình Mặc, Trình Mặc không giơ tay cầm lấy mà cúi người cắn như lần uống sữa, vậy là mấy cô gái đứng xếp hàng phấn chấn cả lên.

Lục Viễn Triết tùy tiện liếc mắt xem phản ứng của quần chúng, đúng là đặc sắc đấy, bây giờ hàm lượng hủ nữ vượt chuẩn hết, hồi ở trường cảnh sát đâu có nhiều cô gái vây xem nam sinh bọn anh ôm ôm ấp ấp thế này đâu chứ.

Tốt nhất hôm nay Tô Tiểu Chỉ đừng có lên mạng tìm kiếm mấy đại học này, nếu không thấy video có khi lại lải nhải hết mấy ngày mất.

Đừng nói Tô Tiểu Chỉ nghĩ nhiều, chính anh còn nghĩ nhiều đây này. Anh lấy khăn giấy lau dầu dính trên khóe môi Trình Mặc, thuận miệng đùa một câu: "Dây ràng buộc đạo đức của anh có giới hạn đó, cậu mà thế này là anh lại muốn bao nuôi thật đấy."

Trình Mặc không tiếp lời cũng không từ chối, cậu nhếch khóe miệng nhìn ra xa, lại là cái nụ cười đao thương bất nhập nọ.

Lục Viễn Triết không phải kiểu người bày mưu xong mới hành động, nếu trên người không phải có vụ án vướng thân, anh đã lập tức nắm lấy báu vật này.



Hiếm có dịp đi dạo nhẹ nhàng thế này, tâm tình Lục Viễn Triết không tệ, tiếc là không tìm ra giấy viết thư bọn họ cần. Thoạt nhìn Đảo Thành chẳng có mấy trường học nhưng mỗi trường học lại có không ít bưu điện, siêu thị, cửa hàng bán văn phòng phẩm, có cả cơ sở không treo quầy, nếu hỏi từng cái một, hỏi xong cũng rất lãng phí thời gian.

Nhưng thứ Lục Viễn Triết có là kiên nhẫn, hôm nay đã không còn sớm nữa, ngày mai chắc chắn sẽ soát hết manh mối ở vùng này.

10 giờ bọn họ mới về, Trình Mặc chịu ảnh hưởng của đồng hồ sinh học, lên xe 10 phút thôi đã ngủ. Ngủ thì thôi đi, cậu lại còn nghiêng đầu về phía anh nữa chứ, lông mi dày rậm chốc chốc lại rung lên. Anh lái hết 1 km mới ý thức được mình lái xe mà cứ liếc nhìn Trình Mặc thế này thì rất nguy hiểm.

Lục Viễn Triết không ngốc, anh biết Trình Mặc đang dụ dỗ mình, chiêu này anh đã gặp vô số trong vòng bạn bè rộng rãi của mình, thậm chí còn ngờ rằng nếu giờ mình đỗ xe lại ven đường, đè Trình Mặc xuống cưỡng hôn thì hai người có thể xác nhận quan hệ ngay luôn ấy chứ.

Không phải chỉ mỗi Trình Mặc ngủ trên xe, chiêu này đã có 8 người diễn với anh, 3 người trong đó còn là vờ ngủ, anh gọi sao cũng không dậy, cuối cùng phải lôi người xuống xe.

Tất nhiên, sau cùng 3 người bọn họ vào được gian phòng khách mà Trình Mặc đang ở bây giờ, kế đó thì không xảy ra chuyện gì nữa.

Nói ra cũng thật xấu hổ, anh hãy còn trong trắng, nếu buộc phải tính toán hơn nữa thì anh còn chưa thật sự yêu đương đàng hoàng bao giờ.

Bạn anh nói đúng, tôn chỉ của anh là giao thiệp rộng, chọn bạn đời cẩn thận. Với anh mà nói, tìm hiểu về một người vui hơn là yêu đương với người đó.

Nhưng Trình Mặc không giống, Trình Mặc với đám người có ý đồ rõ ràng đó có chỗ khác nhau.

Anh lái xe vào gara, không hỏi gì đã mở cửa ghế phó lái, ôm Trình Mặc xuống xe.

Trình Mặc có 60 kg, với Lục Viễn Triết thì vẫn xem là nhẹ, nhưng động tác lớn như vậy, Trình Mặc không tỉnh thì đúng là có ma.

Khác với 3 người cưỡng ép vào nhà anh, nhìn thì hơi thở của Trình Mặc vẫn đều đặn, không chút sức mẻ, thực tế cơ bắp đã căng cứng 200%, giờ mà bị dọa một phen thì chắc chắn cậu chàng có thể biểu diễn màn cá chép búng mình.

Địch nằm im ta bất động. Lục Viễn Triết ôm Trình Mặc vào gian phòng dành cho khách, nhẹ nhàng thả cậu lên giường, sau đó cởi áo phao với giày cho cậu.

Trình Mặc vẫn nằm bất động, anh lại cởi áo len giúp cậu, sau đó nắm cằm cậu, nhích lại gần.

Chưa yêu đương đàng hoàng nhưng kỹ thuật hôn thì vẫn có, anh cạy miệng Trình Mặc ra. Rốt cuộc tên nhóc giả chết này cũng có động tĩnh: Mở mắt ra, sau đó ôm cổ Lục Viễn Triết, kéo anh vào lòng mình.

Lục Viễn Triết bị Trình Mặc kéo, anh chống mép giường, hướng dẫn Trình Mặc một hôn nồng nhiệt kiểu Pháp tiêu chuẩn, đến lúc cậu thở hổn hển, anh khẽ điểm lên môi Trình Mặc rồi mới rời đi đôi môi cậu.

"Em đang khiêu khích anh đấy à?" Lục Viễn Triết hỏi.

"Ừm." Trình Mặc đáp một tiếng.

"Muốn xảy ra gì đó với anh à?" Lục Viễn Triết lại hỏi.

"Ừm." Trình Mặc gật đầu.

"Em thích anh à?" Lục Viễn Triết hỏi câu cuối.

"Ừm." Trình Mặc vẫn gật đầu đáp lại.

Lần thứ hai cúi người, anh kề sát bên tai Trình Mặc.

Trình Mặc nhắm mắt lại, thầm chấp nhận hành động thân mật của anh. Lục Viễn Triết cắn vành tai cậu, anh hừ khẽ, cười với cậu bằng giọng gió: "Cậu nói dối."

Sau đó Lục Viễn Triết rời đi, để lại một Trình Mặc mê mang nằm trên giường, thật lâu sau còn chưa hoàn hồn.

Không biết có ai từng thử thăm dò xem người khác có nói dối hay không chưa, trước khi thử dò xét, người đó sẽ để mọi người trả lời vài câu hỏi mình đã biết đáp án, sau cùng mới hỏi đến vấn đề chưa rõ thật giả.

Lục Viễn Triết không phải người chuyên phát hiện nói dối, nhưng chút năng lực này thì vẫn có. Anh không rõ sao Trình Mặc lại khiêu khích mình, chắc chắn cậu có ý đồ gì khác.

Đáp án hai thật một giả. Trừ việc quản lý biểu cảm, Trình Mặc còn phải học cách làm sao quản lý ánh mắt, cơ thể và tứ chi nữa.

Câu đố còn chưa giải xong, anh sẽ không nhượng bộ chỉ vì Trình Mặc có chút khác với những người kia.

Đầu óc có chút hưng phấn, anh đến phòng vẽ, lấy giấy vẽ màu nước mới.

Hư tình giả ý Trình Mặc đem ra vờn, anh không muốn phối hợp, nhưng như vậy không có nghĩa là anh không thích cậu. Báu vật như vậy, cả đời có thể gặp được bao nhiêu?

Anh mở trang giấy vẽ màu nước ra, nhìn Trình Mặc nhảy từ ban công, anh có chút linh cảm vẽ tranh. Lục Viễn Triết không giỏi vẽ người, có thể vẽ chút gì khác tặng cho cậu.

Anh muốn chiếm thế chủ đạo trong tình cảm thì đương nhiên phải cố sức hơn nữa.

Chỉ là sau 10 phút, anh bắt đầu thấy hối hận. Cứ vẽ được một chốc, anh lại nhô ra nhìn về phía lầu 1, nhìn xem Trình Mặc có định dọn khỏi hay không.

- --

Bánh rán cuốn:


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play