"Sư phụ, nàng quả nhiên là yêu.." Cao Thu Mân ôm hận nói: "Ta không nghi oan nàng!"
Mộ Huyền Linh lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, nàng có chút hối hận vì vừa nãy xuất thủ, những người này chết hay sống không liên quan đến nàng, nàng chỉ không muốn nhìn những phế vật này gây thêm phiền toái cho Tạ Tuyết Thần.
Mộ Huyền Linh tháo vòng ngọc pháp khí trên cổ tay xuống, cởi bỏ khí tức đang được che giấu của bản thân, khi bán yêu và ma khí lập tức bại lộ trước mắt mọi người.
"Si Ma nói thật.." Ánh mắt Phó Uyên Đình lóe lên, trong lòng bắt đầu tính toán, làm gì nói gì để có lợi nhất với cung Bích Tiêu.
Hà Tiện Ngã có chút bất ngờ, hắn không hề bài xích bán yêu, huống chi nữ tử trước mắt này tuy có yêu ma khí, nhưng không đục ngầu, hẳn không phải là ma hung ác.
Phản ứng kịch liệt nhất, chỉ có Kính Hoa Cốc.
Tố Ngưng Chân thái độ kiên quyết: "Tạ tông chủ, bán yêu này là đệ tử của Tang Kỳ, phải giết không tha!"
Tạ Tuyết Thần nói: "Nàng có ơn cứu mạng với ta."
Tố Ngưng Chân nói: "Ơn nghĩa của nàng là giả, tiếp cận ngươi vì có mưu đồ khác, tuyệt đối không thể tin nàng!"
Tạ Tuyết Thần nói: "Nàng chưa từng giết người."
Cao Thu Mân lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không, nàng muốn giết ta!" Nàng nhận ra, nàng cắn răng nhìn bóng người trước mặt: "Sư phụ, người muốn ta ở thành Kiêu, chính là ma nữ này, lúc ấy.."
Lời của Cao Thu Mân hơi ngừng.
Lúc ấy có nam nhân cầm kiếm ngăn cản ma nữ này, nhưng nam nhân kia không có linh lực, theo lý thì sẽ không ngăn được.
Cái thân ảnh kia cùng người trước mắt chậm rãi giao điệp, hoàn toàn trọng hợp.
Sắc mặt Cao Thu Mân dần trắng bệch, trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh.
Tạ tông chủ thích ma nữ này thật.
Lúc ấy nàng không nên chạy.
Giờ phút này Tố Ngưng Chân không có tâm tình để ý tới tâm tư của Cao Thu Mân, nàng chỉ cần biết một chuyện, Mộ Huyền Linh có ý giết người. Một ma nữ bán yêu muốn giết người, thì nhất định phải chết! Huống chi nàng còn là đệ tử của Tang Kỳ.
Tố Ngưng Chân nói: "Tạ tông chủ, tiên minh không chỉ có mình ngươi, nếu ngươi khăng khăng làm theo ý mình, vậy ta chỉ có thể thỉnh cầu tổ chức chúng nghị, quyết định sống chết của yêu nữ này!"
Phó Uyên Đình vội vàng bước ra giảng hòa, cười nói: "Chỉ là một yêu nữ, Tố cốc chủ cần gì phải tức giận như vậy."
Tố Ngưng Chân lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn: "Bán yêu tà ác, Pháp Giám tôn giả bị Ma tộc giăng bẫy hại chết, hài cốt chưa lạnh, các ngươi đã nói giúp thánh nữ Ma tộc, chẳng lẽ không phải dùng mạng nàng đổi lấy mạng của Pháp Giám tôn giả sao!"
Đoàn Tiêu Dung thấy chồng bị Tố Ngưng Chân sỉ vả, lập tức đứng ra bảo vệ nói: "Tố cốc chủ, sao có thể nói như vậy, Pháp Giám tôn giả chết, hung thủ là người khác, không phải mạng ai cũng có thể đền. Tạ tông chủ nói cũng có lý, nếu yêu nữ này có ơn cứu mạng với tông chủ, chúng ta không thể tùy ý xử tử nàng. Hơn nữa việc cấp bách trước mắt, là xử trí Nhất Niệm tôn giả và Si Ma."
Lúc này Tố Ngưng Chân đã thoáng lắng lửa giận trong lồng ngực xuống, sau khi bình tĩnh lại, nàng thu hồi phất trần, lãnh đạm nói: "Được, nhưng yêu nữ này không thể tùy tiện bỏ qua, phải phong ấn pháp lực, giam vào địa lao."
Mộ Huyền Linh nhìn bóng lưng Tạ Tuyết Thần, một lát sau, Tạ Tuyết Thần khẽ gật đầu một cái.
Trở về phòng, Tạ Tuyết Thần đóng cửa lại trong nháy mắt, không thể kiềm chế thương thế đang sôi trào trong lồng ngực, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ nửa cánh cửa.
Hắn dựa vào cửa nửa quỳ xuống, sắc mặt trắng hơn tuyết.
Pháp Giám tôn giả có thể nói là đệ nhất pháp tướng, tu vi thâm hậu, công lực tự bạo của hắn, tuyệt không dễ dàng chặn được, hắn dùng lực nguyên thần chống cự, có thêm kiếm Quân Thiên chia sẻ một nửa, nếu không, sớm đã mất mạng.
Ngăn lại một kích kia của Tố Ngưng Chân, đã là hết nổi. Nếu Tố Ngưng Chân không thuận theo mà tiếp tục xuất thủ, chưa chắc hắn đã có thể cản được nàng, chỉ đành tạm thời để Mộ Huyền Linh chịu tủi thân.
Tạ Tuyết Thần khó khăn trở lại giường, vận chuyển Ngọc Khuyết Kinh điều chỉnh khí tức.
Hiện giờ chính đạo tang thương như vũng lầy, dẫm đạp lên nhau mà đi.
Hắn đã sớm biết con đường của mình, cũng đã sớm chuẩn bị cô độc cả đời.
Tố Ngưng Chân căm ghét yêu ma, mọi người đều biết, nhưng Cao Thu Mân là lần đầu tiên thấy nàng giận dữ như vậy, trừng mắt căng như sắp nứt, cơ hồ không thể thu lại linh lực của mình. Cao Thu Mân thậm chí còn nghi ngờ, là Si Ma đang quấy phá trong lòng nàng.
"Sư phụ, người vẫn ổn chứ?" Cao Thu Mân dè đặt hỏi.
Tố Ngưng Chân tựa hồ không nghe thấy, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tròng mắt trắng nổi lên tia máu, tay nắm phất trần khẽ run.
"Giết nàng.. Không, không thể tùy tiện giết nàng, nhất định phải khiến Tang Kỳ trả giá thật lớn."
Cao Thu Mân nghe thấy tên Tang Kỳ được nói ra trong miệng Tố Ngưng Chân, nàng biết Tang Kỳ là bán yêu, Đại Tế Ti của Ma tộc, bán yêu này thần bí mạnh mẽ, là người chủ trì thật sự của Ma tộc, tự khi nàng bái nhập làm môn hạ của Tố Ngưng Chân, đã cảm nhận được Tố Ngưng Chân cực ghét bán yêu.
Không, phải nói là cực căm ghét Tang Kỳ. Chỉ một chút liên quan tới Tang Kỳ, cũng khiến nàng phản ứng rất mạnh, chứ đừng nói tới đệ tử của Tang Kỳ đang đứng trước mặt.
Cao Thu Mân chán ghét thậm chí còn sợ hãi sự tồn tại của Mộ Huyền Linh, nhưng không hận như Tố Ngưng Chân, sao sư phụ lại hận Tang Kỳ như vậy?
"Sư phụ?" Cao Thu Mân khẽ gọi, tiến lên đỡ cánh tay Tố Ngưng Chân: "Người bị thương không nhẹ, về tĩnh tọa điều tức trước đi."
Lúc này Tố Ngưng Chân mới hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Cao Thu Mân.
"Thu Mân, con kể lại kĩ càng chuyện lúc trước gặp phải yêu nữ kia đi, không được bỏ sót gì cả!" Tố Ngưng Chân lạnh lùng nói.
Cao Thu Mân có chút sợ hãi dáng vẻ hiện giờ của Tố Ngưng Chân, nàng nuốt nước miếng một cái, trong giọng nói cố nén chiến ý, chậm rãi nói: "Hôm đó đệ tử phụng mật lệnh đến gần thành Kiêu lục soát, vô tình bắt được một con Khứu Bảo Thử, kết quả lại bị người khác ám toán, khiến con Khứu Bảo Thử kia chạy mất. Ta cùng sư đệ sư muội khám xét dịch trạm phát hiện có một đôi vợ chồng, ta nghi ngờ là hai người đã ngụy trang, không biết lai lịch đối phương, nên không tiện vạch trần, mà âm thầm bày trận Lục Mang Diệt Hoa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT