Từ Thiên Phương bước vào nhà, cô cúi đầu chào ba mẹ nhưng cô lại thấy có điều gì không ổn lắm. Bà Chu Hạnh nghiêm túc đến lạ, chẳng lẽ lại thúc ép cô nữa sao?

- “ Ba mẹ, con về rồi. ”

- “ Tối hôm qua con đã đi đâu mà lại ăn mặc như thế. Phút chốc hoá thành phụ nữ mang thai rồi hay sao? ”

Dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Từ Thiên Phương, chỉ vì cô mặc chiếc váy này mà mẹ cô nghĩ cô có bầu, thật không thể tin nổi mà.

- “ Mẹ nghĩ cái gì thế, con làm gì có. Mặc cho thoải mái chứ có gì đâu, mặc váy rộng là có thai à, mẹ cổ hủ vừa thôi. ”

Từ Thiên Phương không chịu được, đành phải chứng minh cho bà tin. Từ Minh Hạo lắc đầu, càng ngày vợ ông càng đa nghi con gái.

- “ Mẹ tin chưa, cần chứng minh điều gì nữa không? ” cô hậm hực nói

- “ Phương, bình tĩnh con, là mẹ con đa nghi quá thôi. ” Từ Minh Hạo nói

- “ Mẹ tin rồi, là do mẹ nghi ngờ con quá. ” Chu Hạnh lên tiếng

- “ Mẹ lúc nào chẳng thế, không suy diễn thì cũng nghi ngờ đủ kiểu. Toàn tưởng tượng những thứ xa vời. ”

Từ Thiên Phương nói chỉ có đúng, mẹ cô lúc nào cũng vậy. Ba cô nói mẹ cô bao nhiêu lần thì bà vẫn chứng nào tật đó.

- “ Ba mẹ, con không muốn kết hôn với người đó nữa. Con có người yêu rồi, ba mẹ hủy cái mối hôn sự đó đi, con không thích. Hôm trước con nói đồng ý nhưng bây giờ con đổi ý rồi, không muốn nữa. ”

- “ Con đã đồng ý rồi, sao bây giờ lại đổi ý. Hôn nhân không phải chuyện đùa đâu con gái. ” Từ Minh Hạo

- “ Ba, hôm đó con nói với mẹ là con không biết. Con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con. Mối hôn sự đó, con không cần. ”

- “ Phương, hôn nhân không phải chuyện đùa, mẹ đã nói với nhà họ Cố rồi. Con không muốn cũng phải kết hôn, 10 năm đó không là gì cả. Con phải kết hôn với Thiếu Gia nhà họ Cố, mẹ không nói nhiều đâu. ” Chu Hạnh nói lớn

- “ Con không nghe, mẹ thích thì mẹ đi mà làm. Con không bao giờ làm, mẹ từ con cũng chẳng sao. Cái gì cũng cấm, hôn nhân là hạnh phúc cả đời của con, mẹ cũng cấm cho bằng được. Mẹ giống y chang mấy bà Phu Nhân ham vinh hoa phú quý ngoài kia, con ghét mẹ. Nếu mẹ không yêu ba thì mẹ có tự nguyện đến với hôn nhân không? Mẹ có chắc con sẽ hạnh phúc khi kết hôn với anh ta không mẹ. Con yêu ai mẹ còn không biết thì làm sao mẹ dám chắc chắn con sẽ hạnh phúc. Con yêu anh ấy, yêu đến phát điên, trong lòng con chỉ có một mình anh ấy. ”

Từ Thiên Phương khóc đến thảm thương, cô vừa hét vừa nói, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ vì khóc nhiều. Cô không muốn nghe mẹ nói thêm gì nữa, cô hiện tại rất ghét bà, hạnh phúc của con mà cũng phải quyết định cho bằng được. Từ Thiên Phương chạy lên phòng mình, đóng cửa lại rồi khoá bên trong. Tình yêu của cô chỉ mới chớm nở nhưng đã vội héo tàn, cô dự định về nhà nói rõ với mẹ cô, để bà kết thúc cái hôn nhân kia lại nhưng không, mẹ cô vẫn ép cô kết hôn với người đó.

Từ Minh Hạo thở dài, ông hiện tại chẳng biết phải làm thế nào khi đứng giữa vợ và con gái. Ông biết con gái ông yêu Thiếu Gia nhà họ Trịnh, yêu từ cái ngày con gái học lớp 12, đến hiện tại chẳng phải đã 10 năm rồi sao. Kì thực ông không muốn áp đặt hôn nhân lên người con cái.

- “ Hủy cái hôn nhân đó đi, để cái nhà này tan nát thì bà mới vừa lòng hay sao. Chúng ta mãi mới có một đứa con, cũng vì ham công việc mà ra. Con gái đau khổ thì bà mới hài lòng hay sao. Bà nghĩ hai người không yêu nhau, khi đến với hôn nhân thì sẽ hạnh phúc à, tôi nói bao nhiêu lần nhưng bà vẫn không chịu nghe. ”

- “ Tôi đã hứa với Đặng Dung rồi, không thể thất hứa được. Con gái mình có thể yêu ai chứ... ”

- “ Hứa, hứa, hứa. Lời hứa của hai người là lời hứa giữa hai người, áp đặt lên con gái là như nào vậy hả. Phương nó xảy ra chuyện gì, tôi không tha cho bà đâu. Đừng có mà để ông bà biết chuyện, bà không thoát được tội đâu, tôi nói trước, bà tự mà lo liệu đi. ”

Từ Minh Hạo nói xong, ông lên phòng của Từ Thiên Phương, muốn nói chuyện với con gái, ông biết con hiện tại rất cần người bên cạnh.

Chu Hạnh vẫn không biết bản thân mình sai, bà nghĩ sau khi gặp mặt con trai của Đặng Dung, chồng và con bà sẽ có suy nghĩ khác, Chu Hạnh chắc chắn như vậy



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play