Từ Thiên Phương chỉ xin nghỉ buổi sáng vì chuyện cá nhân, buổi chiều thì vẫn đi làm bình thường. Tuy là bạn thân của chủ Vương Thị này nhưng Từ Thiên Phương vẫn sống theo quy tắc, mọi người tuân thủ thì cô cũng tuân thủ theo, đâu vì mối quan hệ cá nhân mà vi phạm. Sống có quy tắc, tuân thủ luật lệ ở nơi làm việc nên cô được nhân viên trong ban rất yêu quý. Chỉ cần chờ thời gian để thăng chức, Từ Thiên Phương gắn bó với Vương Thị cũng phải mấy năm rồi.

Giờ nghỉ giải lao, Vương Nhất Trì đến tìm cô, Từ Thiên Phương không biết anh em nhà này có mưu đồ gì. Tự nhiên lại đến tìm cô, chắc chắn là có mục đích hoặc cần tra hỏi cái gì đó.

- “ Chị Phương, xem mắt thế nào? Vui không? ”

Vương Nhất Trì đã sớm nghe ngóng được tin tức, anh không biết chuyện tình cảm của Trịnh Hoàng và Từ Thiên Phương như thế nào. Anh đến tìm cô là để hỏi về chuyện xem mắt, anh muốn nghe để còn áp dụng cho mình, mới 24 tuổi mà Vương Gia cứ bắt anh kết hôn mà khổ nỗi anh không có người yêu, không có đối tượng để kết hôn. Những cô gái xung quanh chắc cũng chả yêu gì anh, yêu vật chất thì đúng hơn. Ai mà chẳng muốn làm dâu của Vương Gia mà khổ nỗi làm không nổi..

Từ Thiên Phương thắc mắc sao Vương Nhất Trì lại biết cô đi xem mắt, chẳng lẽ lại đi theo dõi cô à. Anh em nhà này khác nhau mỗi cái mặt, cái tính y chang nhau.

- “ Sao cậu biết tôi đi xem mắt? Cử người theo dõi tôi hay gì? ”

- “ Chị nói với em mà, tối hôm qua đó, chị quên à. ”

Từ Thiên Phương nghe xong, lục lại trí nhớ, Vương Nhất Trì nói đúng thật, nói rồi mà lại quên mất.

- “ À, tôi nhớ ra rồi, mà cậu hỏi làm gì. ”

- “ Em hỏi để lấy kinh nghiệm đi hẹn hò, chị không biết Vương Gia kêu em lấy vợ ư. Bạn thân của chị lúc nào cũng phải trêu em, không khịa thằng em út không chịu được hay sao ấy. Mà từ đó kết hôn, anh em không nghiêm túc gì cả. ”

Từ Thiên Phương bật cười, cũng đúng thật, ai có vợ mà chẳng thay đổi, huống chi Vương Kiên cố gắng mãi mới quy phục được vợ yêu.

- “ Ai rồi cũng phải thay đổi, sau này kết hôn rồi, cậu cũng sẽ như vậy. ”

- “ Em không biết, em còn không có người yêu thì làm sao kết hôn được. Mà chị xem mắt thế nào, đối tượng của chị ăn nói ra sao? Nói em biết đi, em còn học hỏi. ”

- “ Không có gì thú vị cả, không có tình cảm thì nói được gì. Nói chung là cậu cứ tự đi tìm đối tượng của mình đi, bản thân có những gì thì nói hết, đơn giản vậy thôi. ”

- “ Ô, em tưởng anh ta là thanh mai trúc mã của chị chứ. Hoá ra không phải à. ”

- “ Tôi làm gì có thanh mai trúc mã bao giờ, tôi còn chẳng biết khái niệm thanh mai trúc mã ra sao. Từ nhỏ đến lớn, toàn chơi với mấy ông kia, cướp đâu ra người tình thuở nhỏ. Nếu mà có thì tôi cũng không độc thân đến bây giờ. ”

Chuyện tình cảm của cô và anh, tạm thời không tiết lộ ra bên ngoài, giải quyết ổn thỏa với Cố Tử Thiên xong thì mới tính tiếp. Cô vẫn còn chướng ngại vật là mẹ cô, có vẻ như bà không thích Trịnh Hoàng cho lắm, còn ba cô thì cô không lo, ông đồng tình với cô.

- “ Sao chị không tìm đối tượng đi, hay chị muốn sống với châm ngôn " bông hoa đẹp nhất khi không thuộc về ai " em thấy con gái độc thân vừa xinh đẹp vừa giàu có. ”

- “ Tìm rồi, đang tìm hiểu nhưng không phải đối tượng xem mắt kia. Câu nói đó cũng đúng và cũng tùy trường hợp, sau khi kết hôn, nếu chọn được người đàn ông tốt thì luôn là đoá hoa đẹp nhất. Ngược lại, nếu như nhìn lầm thì không khác gì sống trong địa ngục nếu nó là thằng vũ phu. Nhìn thấu lòng người chứ không nhìn qua vẻ ngoài, hãy nhìn hành động chứ không nghe lời nói. ”

- “ Là ai thế, nói em biết được không? ”

- “ Bí mật, chờ đi rồi sẽ biết. Bây giờ cậu chưa thể biết được. "

- “ Chị thần bí quá rồi đó. ”

- “ Phải thần bí thì mới có bất ngờ, nói thẳng ra thì còn gì là bí mật nữa. Mà hết giờ nghỉ rồi đấy, về phòng Phó Giám Đốc đi. Là chủ nhưng đừng có ngồi chơi. ”

- “ Em làm gì được quyền chơi, muốn chơi cũng không được nữa. Anh em làm gì cho phép. ”

- “ Thôi, còn trẻ thì mình cứ cống hiến cho sự nghiệp gia đình, sau này nhiều tuổi muốn làm cũng không được nữa. ”

- “ Chị nói đúng, em về đây, có người yêu nhớ thông báo với em để em còn học kinh nghiệm để đi hẹn hò. Chứ bị mắng suốt, đau đầu lắm chị. ”

- “ Được thôi, chờ đi. ”

Vương Nhất Trì rời khỏi bộ phận marketing về phòng Phó Giám Đốc, cả ngày mệt mỏi, về nhà càng mệt thêm. Từ Thiên Phương tiếp tục với công việc, hoàn thành tiến độ mà bản thân đã đặt ra.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play