Đang lúc tình hình Kinh Châu vô cùng tốt, Đàm Tam Khuyết đột nhiên viết thư, muốn ta quay về đế đô.
Lúc ta nhận được thư, đang ở tiền tuyến thăm Vệ Phong.
Việc đi thăm Vệ Phong là chủ ý của Tề Ngoạn: "Tướng quân bên ngoài, có lúc sẽ không tuân quân mệnh, người nên định kỳ đi thăm hắn, mới có thể có bảo đảm.”
Ta cũng không tính toán với Vệ Phong.
Lúc ta hai bàn tay trắng, hắn dứt khoát kiên quyết bỏ lại tất cả những người cùng ta rời nhà, hắn cũng là người ngàn dặm xa xôi tới bảo vệ ta ở Hồng Môn yến.
Nhưng lời nói của Tề Ngoạn cũng đúng ý muốn cua ta, ta quả thật muốn đi thăm hắn.
Hành quân đánh trận là cực khổ nhất, đúng như lời hắn nói, cảnh màn trời chiếu đất, ăn uống bất thường.
Thục Xuyên là nơi rừng thiêng nước độc, hắn mới hơn hai mươi tuổi nhưng trông khá mệt mỏi.
Ta mang rượu và đồ ăn ngon đến đó, ở cùng hắn vài ngày, hắn có thể ăn cơm ngon một chút.
Ta cũng biết, thiếu niên tướng quân của ta thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.
"Hiện tại đã vượt qua núi, khoảng bao lâu nữa thì có thể đánh hạ Thục Xuyên?"
“Nửa năm." nói đến quân sự, Vệ Phong không còn do dự mà tự tin hẳn, ánh mắt sáng ngời, khí chất của một vị tướng quân.
“Tiền tuyến cần gì, ngươi hãy nói với ta, ta ở hậu phương lo liệu."
“Lương thảo, chỉ cần lương thảo, thưa chúa công." Hắn nghiêm túc nhìn ta: "Thần không thể cướp lương thực của bách tính.”
Đúng, đó thực sự là một tai họa lớn đối với ta.
Lương thực lấy từ chỗ Đàm Tam Khuyết đã gần hết nên phải nghĩ cách lấy thêm.
Chính trong hoàn cảnh đó, thư của Đàm Tam Khuyết đã được gửi đến cho ta. Trong thư nói, ta là nữ nhân, không thể tự mình hầu hạ hắn, tóm lại là không làm tròn bổn phận.
Gần đây thân thể hắn không tốt, bảo ta nhanh chóng từ chức sự vụ ở Kinh Châu, về đoàn tụ với hắn.
Ở Kinh Châu, hắn đã có người thích hợp để thay thế, là Tống Từ.
Ta nắm nắm đấm, hận không thể xé thư.
Tống Từ là ca ca của Tống Bảo Bình.
Ta trốn đi Kinh Châu là vì tự bảo vệ mình nhưng ta quả thật mong muốn nhất thống Thục Xuyên, mở rộng lãnh thổ.
Dưới sự cai trị của ta, Kinh Châu ban đêm không đóng cửa, trên đường không nhặt đồ thất lạc, Tống Từ là ai mà đến cướp đi nền tảng mà ta đã dày công gây dựng.
Chỉ vì Tống Bảo Bình sinh nhi tử cho Đàm Tam Khuyết sao?
Ta có thể tưởng tượng ả nữ tử kia thủ thỉ bên gối Đàm Tam Khuyết những gì.
Nàng ta hận ta, coi ta là đối thủ, nàng ta cũng biết ta làm đại tướng ở biên cương tay cầm trọng binh, đã không ở cùng một chiến trường với nàng.
Cho nên, nàng ta muốn một lần nữa kéo ta về địa ngục hoàng tuyền, như vậy, nàng ta lại có thể dùng tuổi trẻ và nhi tử của mình đánh bại ta.
Đàm Tam Khuyết cũng muốn ta quay về vì hắn luôn coi ta là nữ nhân, nữ nhân không nên có sự nghiệp của mình.
“Chúa công làm sao vậy?" Vệ Phong lo lắng hỏi, đôi mắt trong veo của hắn kéo ta quay về thực tại.
Cuộc Tây chinh của Vệ Phong đã đến thời điểm quan trọng, nếu bây giờ ta và Đàm Tam Khuyết xung đột, lương thảo của Vệ Phong làm sao bây giờ?
Làm tất cả cùng một lúc, lần thứ hai mệt mỏi, lần thứ ba kiệt sức.
Đây là một cơ hội tốt, không biết bao nhiêu năm mới có một lần.
Trong lịch sử có bao nhiêu cuộc chinh phạt chỉ thiếu một chút nữa mà tiếc nuối cả đời.
Ta nhìn hắn, lặng lẽ đưa ra quyết định.
Lưu Ninh Hoan ta không cần Vệ Phong thương hại ta, cũng không muốn Thục Xuyên ly khai!
“Không có gì.” Ta xem như không có chuyện gì nhét thư vào trong tay áo, nâng chén: "Nào, Bá Ước, ta kính ngươi một ly, chờ tin tức tốt của ngươi.”
Vệ Phong cùng ta uống, hắn không biết đây là lần cuối cùng.
Hắn là tướng tốt, có thể có chúa công khác.
Không nhất thiết phải là ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT