Nếu như ta không trở về, hắn sẽ tấn công Kinh Châu, đến lúc đó ta chỉ có thể bị đánh.
Nhưng làm sao ta có thể quay lại?
Cảm giác tự do thật sự quá tốt!
Ta không phải bị nhốt trong đình đài lầu các, có thể tùy ý xuất hành săn thú, đi thăm Danh Xuyên Đại Sơn, kết giao nghĩa sĩ thiên hạ.
Ban ngày, ta ba hoa khoác lác tung hoành kinh lược.
Ban đêm, ta đánh đàn hát khúc khách khứa chật ních.
Không cần đối mặt với khuôn mặt già nua càng ngày càng lạnh lùng của Đàm Tam Khuyết, không cần đối mặt với thứ phụ nhân không có kiến thức như Tống Bảo Bình, ta thậm chí không nghĩ tới bọn họ.
Ta ngồi ôm Kinh Châu, khổ tâm lao tứ đều là vì bản thân mình, nhân tài thu nhận đều gọi ta là chúa công, khi ta đi ngang qua bách tính giáp đường nghênh đón, không biết đến Đàm Tam Khuyết hắn, chỉ biết đến Lưu Ninh Hoan ta.
Ta chỉ hận mười năm ta đã làm gì, tại sao không sớm tự lập mà lại đem nhân tài, thổ địa, binh lính chắp tay tặng cho Đàm Tam Khuyết, rõ ràng ta mới là huyết mạch đế vương, con cháu nhà Hán!
Ta thật sự không muốn trở về, lại sợ Đàm Tam Khuyết tấn công ta, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, khiê mật Tề Ngoạn hiến kế: “Đàm Tam Khuyết đã mời, chúa công có thể đi trước một chút.”
"Đây không phải tặng đầu người sao?"
Tề Ngoạn che mặt cười: "Các ngươi là phu thê, hắn sao có thể giết chúa c..ông. Hắn sủng ái Tống Bảo Bình như thế, Tống Bảo Bình vừa thể hiệ sát tâm đã bị hắn tát ngay tại đại điện. Ta thấy Đàm Tam Khuyết đối với chúa công, dư tình còn chưa dứt đâu.”
“Thật cmn ghê tởm." Ta quả thực muốn ói: "Ngày lành của ta vừa mới bắt đầu, cẩu tặc họ Đàm thật sự là âm hồn bất tán!”
Nàng lắc quạt, không nhanh không chậm nói: “Chúa công bỏ nhà đi, cũng chưa hòa ly, vẫn là phu nhân do Đàm Tam Khuyết cưới hỏi đàng hoàng. Người càng không phản quốc, chỉ là tìm một thành trì ở tạm, vừa không xưng vương ở phía nam cũng không có đổi lập quốc hiệu, hắn dựa vào cái gì tấn công người? Một nam nhân, dẫn binh năm mươi vạn đánh thê tử, trên đời này sao lại có chuyện bạo lực gia đình như vậy! Truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta nhạo báng.”
Ta gật đầu: "Theo ý ngươi, ta phải làm như thế nào?"
“Chúa công có thể đi đại doanh Giang Châu, vào cửa hãy lên tiếng khóc lớn.”
Tề Ngoạn đưa quạt che và nói nhỏ vào tai ta, bảo tôi làm thế này, thế này, dặn dò ta như vậy, như vậy.
Ta vừa nghe: "Hay quá! Không hổ là khăn tay lừa gạt của ta.”
Trong số tỷ muội thân thiết, nàng có nhiều ý tưởng quỷ quái nhất.
"Nếu chúa công đi, hãy mang theo mấy thị vệ võ công cao cường để phòng ngừa bất trắc, có muốn gọi Vệ tiểu tướng quân tới không?"
“Không cần. Hắn lãnh binh ở bên ngoài, chuyện nhỏ này như thế này, không cần làm phiền hắn.”
Đêm đó ta khởi hành đi Đại doanh Giang Châu.
Rất nhiều bè thuyền và binh giáp, mọi người giận dữ nhìn ta.
“Đừng sợ." Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Thần ở đây.”
Ta quay phắt đầu lại, không biết từ lúc nào Vệ Phong đã đi theo phía sau ta, cưỡi bạch mã vác thương bạc, vẻ mặt ung dung.
"Sao ngươi lại đến đây?!"
Vệ Phong giả dạng tiểu binh bình thường: "Chúa công gặp nạn, Vệ Phong sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Lúc này ta mới biết hắn đã nhận được tin tức, ban đêm rời đi từ Tiểu Phái Tinh Dạ, chạy suốt ba ngày ba đêm, c..hết bảy con ngựa mới đuổi kịp ta.
“Cho dù ta liều mạng, cũng sẽ bảo vệ chúa công bình an trong loạn quân." Vệ Phong ấn kiếm, xem nhẹ chuyện sống, c..hết
Hốc mắt ta nóng lên: "Vậy làm phiền Bá Ước rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT