17

Khi tỉnh lại, trước mắt ta có rất nhiều người.

Tề Ngoạn thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tỉnh.”

Hồng Ngọc Nương lau mồ hôi trên trán: "Nếu người còn không tỉnh, chúng ta sẽ không có cách nào. trông coi địa bàn rộng lớn như vậy, có binh có ngựa, duy chỉ thiếu một chúa công, đi đâu nói lý lẽ đây!"

Ta ngồi bật dậy: "Bá Ước sao rồi?"

“Bệ hạ cho rằng trúng bảy mũi tên là đùa giỡn sao?!" Tề Ngoạn dùng quạt vỗ nhẹ vào ta, cố gắng đè ta xuống.

Ta nhảy dựng lên với nỗi đau thấu tim: "Bá Ước thế nào rồi?”

Hồng Ngọc Nương thốt ra một tiếng: “Thật sự là được tạc từ cùng một khuôn.”

Lời của ta là kim khẩu ngọc ngôn, các nàng ngăn không được ta, đỡ ta đến sát vách.

**(kim khẩu ngọc ngôn: miệng vàng lời ngọc)**

“Bệ hạ! Bệ hạ ở đâu? Ta muốn gặp bệ hạ... " Tiếng kêu yếu ớt của Vệ Phong từ ngoài cửa truyền đến.

"Này... Bệ hạ sao lại đến đây chứ, bệ hạ đang ở Tương Dương. Tiểu Phong Phong ngoan, uống chén thuốc này đi..." Đây là giọng Hoàng lão lệnh công.

“Ngài gạt ta!" Vệ Phong hét lên nức nở.

"Là bệ hạ cứu ta ra khỏi thành, là bệ hạ cứu ta ra khỏi thành, tuy rằng miệng ta không thể nói, nhưng ta nhớ rõ, ta nhớ rõ!"

Ta đạp cửa một cái: "Bá Ước!”

Vệ Phong hai mắt sáng ngời, nước mắt đầy mặt: "Bệ hạ...”

Ta xông lên nắm lấy tay hắn, nước mắt nóng nổi chạm trán hắn: "Bá Ước...”

Vệ Phong không đáp lại ta nữa, ngất xỉu trong lòng ta.

“Sao hắn không cử động…” Nước mắt của ta không kìm được chảy xuống, dùng sức lắc lắc hắn: "Bá Ước, ngươi tỉnh lại đi!"

Tề Ngoạn hất tay ta ra: "Hắn bị thương nặng như vậy, bệ hạ bớt động tay động chân đi.”

"Thái y --" Ta nhào tới dưới chân thái y quỳ xuống, túm lấy áo choàng của hắn: "Ngươi nhất định phải cứu Bá Ước!”

"Đừng hét nữa! Sẽ cố gắng hết sức! Bệ hạ quỳ xuống, là muốn hù c..hết thái y sao?" Tề Ngoạn vội vàng bảo Hồng Ngọc Nương đỡ ta về phòng bên cạnh.

Chờ tâm tình ta ổn định một chút, Tề Ngoạn báo cáo: "Ngày đó sau khi hai người ra khỏi thành, được Hồng Ngọc Nương cứu giúp. Thần lấy được một thuyền buôn lớn, cả hai người đều thập tử nhất sinh, không thể ngồi được xe ngựa.

“Đàm Tam Khuyết thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào? Lùng bắt khắp nơi, Vệ Phong có thể c..hết, nhưng bệ hạ phải sống.”

Ta hừ lạnh một tiếng.

“Cũng may mà đêm hôm đó hắn kịp thời quát ngừng bắn tên, nếu không, bệ hạ chắc chắn không thể sống nổi. Nghe nói sau đó hắn còn chém hết cung thủ bắn tên.”

"Chắc chắn dư tình chưa dứt." Mắt ta sáng lên, trầm tĩnh: "Ta không cho các ngươi vào thành, cũng là vì nguyên nhân này. Một mình ta đi, mới có thể có đường sống. Đàm Tam Khuyết vì tư tình nhi nữ mà buông tha cho ta, đó chính là tung long nhập hải, từ nay về sau không còn gì có thể ngăn cản ta nữa."

Nam nhân chưa bao giờ cảm thấy nữ tử là một mối đe dọa, cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ phải trả giá cho sự ngạo mạn tự đại như vậy.

18

Ta nằm trên sông suốt chặng đường đến Tương Dương.

Thương tích của Vệ Phong nghiêm trọng hơn ta rất nhiều, trên người hầu như không có chỗ nào tốt, hầu hết thời gian đều mê man, ít khi tỉnh táo.

Ta vất vả lắm mới được gặp hắn một lần, trên mặt hắn còn đeo một chiếc mặt nạ vàng.

Hoàng lão lệnh công cầm kiếm canh giữ bên người hắn: "Chúa công muốn nhìn, nhưng tiểu Vệ có dặn, không thể vén mặt nạ của hắn lên.”

"Không thể nhìn mặt, đây là yêu cầu kỳ quái gì..."

Nhưng nếu là Vệ Phong dặn dò, ta đương nhiên cũng không dám vượt quah, kéo một góc chăn muốn nhìn xem thương tích của hắn.

Hoàng lão lệnh công vội vàng kêu dừng: "Trong chăn cũng không thể nhìn."

"Tại sao?"

“Tiểu Vệ dặn dò như vậy, thần cũng không biết. "Hoàng lão lệnh công vuốt chòm râu, nhìn ta vài lần: “Nhưng theo lão thần thấy, Tiểu Vệ và công chúa nam nữ khác biệt. Công chúa vén chăn của Tiểu Vệ, quả thật không tốt.”

Ngay khi tay ta dừng lại, Tề Ngoạn xoay xe lăn ra ngoài cửa.

"Trên mặt có mặt nạ, trên người có chăn, ta nhìn được cái gì chứ?!”

Tề Ngoạn bỗng nhiên cười rộ lên.

"Ngươi cười cái gì?"

Nàng phe phẩy quạt, cười mà không nói.

Ta lắc xe lăn làm bộ muốn đâm nàng.

Nàng sợ hãi vội vàng nói: ""Hài tử đã trưởng thành, sợ xấu!

Nàng vòng ra sau xe lăn của ta, đẩy ta đi: “Bệ hạ nghĩ xem, mặt hắn bị Đàm Tam Khuyết khắc chữ, thật sỉ nhục, thật khó coi. Tiểu hậu sinh tuấn tú của người ta cũng biết xấu hổ.”

“Ta có thuốc trị sẹo vàng, là năm đó Đàm Tam Khuyết đưa cho ta. Không biết nhiều năm như vậy có hết hạn hay không...... Quên ngựa c..hết làm ngựa sống, ngươi mau mau đưa cho hắn.”

“Vâng”

Ta gọi hắn lại: "Mặt thì sợ xấu, còn thân thể vì sao không cho ta xem?"

“Bệ hạ là kẻ háo sắc sao? Muốn nhìn thân thể người ta." Tề Ngoạn trừng mắt liếc ta một cái.

“Ta háo sắc sao? Ta thật tâm thật ý lo lắng cho hắn. Hắn vì ta mà hắn bị thương nặng như vậy, ta muốn nhìn xem vết thương của hắn thế nào, cũng là chuyện thường tình.”

“Không được nhìn." Tề Ngoạn chặn mắt ta: "Người ta không mặc y phục.”

A cái này......

Đêm đó, thái y đến bắt mạch cho ta.

"Trước kia bệ hạ bi ai quá độ, oán giận quá độ, thương tâm, tổn thương gan. Hôm nay lại ưu tư quá mức, tổn thương lá lách. Sao bệ hạ có thể có nhiều tâm sự như vậy?"

“Haizz, còn không phải là bởi vì Vệ tướng quân." Ta thở dài: "Ta cùng Bá Ước, là bằng hữu thân thiết, là tri kỷ, là quân thần, cũng là người cùng chí hướng. Nếu ta là nam nhân, có thể đường đường chính chính cùng hắn kết nghĩa huynh đệ. Nhưng ta là nữ nhân, ngay cả ngủ với hắn cũng không làm được, bắt tay với hắn còn bị người đời chỉ trích. Ta thật hận ta không phải nam nhân.”

Thái y không nói gì thu dọn hòm thuốc: "Không cứu được."

“Này, ngươi......”

Hồng Ngọc Nương đi vào: "Bệ hạ muốn chăm sóc tiểu Vệ tướng quân, đơn giản thôi, giả làm tỳ nữ là được.”

“Tuyệt vời!” Không ngờ nữ tướng tàn ác vốn sinh ra là thủy tặc của ta lại có một ngày đưa cho ta lời khuyên.

Thay xiêm y của tỳ nữ, ta lẻn vào phòng Bá Ước, nhẹ nhàng nhấc mặt nạ lên.

Hắn gầy đi nhưng vết sẹo trên mặt đang kết vảy.

"Yên tâm, vẫn rất tuấn tú." Ánh mắt ta ướt át vỗ vỗ tay hắn: "Những người khác có thể sẽ ghét bỏ ngươi xấu, trẫm làm sao sẽ ghét bỏ. Ngươi vì trẫm mà bị thương, trẫm nhìn thấy, chỉ nghĩ đến lòng trung dũng của ngươi."

Lông mi hắn khẽ động.

Hoàng lão lệnh công ăn cơm xong trở về: "Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?"

Ta sợ hết hồn, quay lưng lại hắng giọng nói: "Ta là... ta là một tỳ nữ.”

"Vệ tướng quân tự có thân binh chăm sóc, không cần tỳ nữ, ngươi đi ra ngoài. Những tiểu cô nương các ngươi, đừng tưởng rằng lão phu không biết, các ngươi chính là si mê mỹ nam, coi thường Vệ tướng quân không động đậy được, muốn chiếm tiện nghi của hắn!"

Ta:...

Vệ Phong lật người, cầm tay ta, trong lúc ngủ điềm đạm đáng yêu nói mớ: "... Tỷ tỷ, ta đau.”

Khóe mắt còn thấm ra nước mắt.

Ta lần này có lý do: "Nhìn kìa, Vệ tướng quân gặp ác mộng muốn tỷ tỷ, ta không đi được.”

“Thật sự là đáng thương...... Vậy ngươi hầu hạ cho tốt.”

Một lúc lâu, Hoàng lão lệnh công than thở: "Chờ một chút, Vệ Phong có tỷ tỷ sao?”

“Hả?”

Thân hình thiếu niên sụp xuống cứng đờ, hai tay ôm lấy ta, khuôn mặt tinh xảo áp vào tay ta, cả người cuộn tròn thành một quả bóng: "Tỷ tỷ..."

“Chắc là có. Tình cảm cũng không tệ." Ta và Hoàng lão lệnh công đồng thời nghiêm túc gật đầu.

Cứ như vậy, ban ngày ta ở trên giường dưỡng bệnh, buổi tối giả làm tỳ nữ đi chăm sóc cho Vệ Phong, qua nửa năm, rốt cục hắn cũng có thể xuống giường.

Từ một thiếu niên đang yên đang lành, bây giờ di đứng có chút khập khiễng.

Thái y nói: "Mười tám cái nêm gỗ kia, có một cái xuyên vào gân chân hắn, cho dù bảo dưỡng, cũng rất khó khôi phục.”

Ta thấy được sự tiếc nuối trên mặt Vệ Phong.

Hắn mới hai mươi bốn tuổi.

Ta cũng rất khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui đi an ủi hắn: "Bá Ước, hiện tại ngươi đã là chủ soái một phương, có thể bày mưu nghĩ kế bên trong, không cần tự mình xung phong ra trận quyết thắng ngàn dặm bên ngoài nữa."

Vệ Phong lắc đầu: "Thần có thể không tiên phong, nhưng không thể không lên lưng ngựa.”

Ta cũng biết cưỡi ngựa đối với một tướng lĩnh có ý nghĩa như thế nào, từ nay về sau mỗi ngày đều dành thời gian, cùng hắn đến giáo trường phục hồi sức khỏe.

Ta nhìn hắn từ trên lưng ngựa ngã xuống hết lần này đến lần khác. Sau đó dùng ngón tay vì chịu tra tấn mà trở nên vặn vẹo, từng chút từng chút từ trong bùn đứng lên, không chịu để cho ta đỡ.

Đàm Tam Khuyết vẫn luôn nhục mạ hắn là tiểu bạch kiểm (yếu ớt, nhu nhược), nhưng trong mắt ta, Vệ Phong dưới bề ngoài thanh tú, là một người quật cường cứng cỏi.

Hắn trung thành, dũng mãnh, trọng ơn trọng hứa, là một nam nhân cực kỳ có cốt khí, giống như mười tám tiếng hô kiên cường kia của hắn.

Ngọc trắng có thể vỡ nhưng không thể đổi màu. Trúc có thể đốt cháy nhưng không thể hủy đốt.

"Bệ hạ, Vệ tướng quân bệnh nặng mới khỏi, tự dằn vặt mình như vậy, e rằng..." Thái y lo lắng.

“Tùy ý hắn." Ta nhìn Vệ Phong từ xa: "Thay vì lo sợ bất an, chi bằng cho hắn ăn chút gì ngon.”

Sau năm năm, ta lại một lần nữa vào bếp, vì tướng quân của ta làm món cháo xanh, và món thịt heo nướng, sở trường của ta.

Ta ở chỗ Vệ Phong cùng hắn ăn cơm tối xong mới trở về, dưới trướng nữ quan nữ tướng đang ngồi cùng một chỗ.

Tú Hoa viết tấu chương, cắn hạt dưa. Thấy ta đi qua, Tề Ngoạn phe phẩy quạt, đột nhiên học theo dáng vẻ của ta cao giọng nói: “Ta không bao giờ rửa tay nấu canh cho ai nữa, Lưu Ninh Hoan ta, nữ nhân của ai cũng không làm!"

Mặt ta đỏ bừng: "Bá Ước vì trẫm mà liều mạng, trẫm vì hắn xuống bếp thì có saoo? Nam nữ chẳng lẽ chỉ có tình yêu sao?”

“Không sai, thần là tiểu nhân, chúng thần đều là tiểu nhân." Tề Ngoạn cười xấu xa chắp tay: "Văn võ cả triều, cũng chỉ có Vệ Bá Ước Vệ tướng quân là quân tử, có thể lọt vào mắt của bệ hạ.”

Tất cả mọi người cười ha hả. Trong điện tràn ngập không khí vui vẻ làm ta tức giận phất tay áo bỏ đi.

Ngày hôm sau, ta lên án mạnh mẽ bọn họ: “Một số quan viên, kết bè kết cánh, cô lập trẫm! Sau lưng nói nhảm, xem các ngươi còn có dáng vẻ tam công cửu khanh hay không.”

**(Tam công Cửu khanh” (三公九卿) từ thời nhà Tần. Tam công Cửu khanh có thể chia làm hai phần, phần thứ nhất là “Tam công” (三公), tức ba cấp quan cao cấp nhất ở trong triều đình, chỉ dưới quyền duy nhất là Hoàng đế)**

Nam nhân không thể hiểu được, nữ nhân nín cười.

Nhịn cười cũng không được, Hồng Ngọc Nương lại còn phì cười thành tiếng.

“Cười cười, chỉ biết cười! Coi chừng trẫm phạt bổng lộc tháng này của các ngươi!”

“Không ổn." Vệ Phong từ trước đến nay ít nói đột nhiên mở miệng.

“Ngươi rốt cuộc giúp ai!”

Hoàng đế này ta làm không nổi nữa! Ta trở về tẩm điện nằm.

“Vâng vâng vâng, bệ hạ chịu không nổi nữa." Tề Ngoạn phất nhẹ quạt, ngồi xuống bên cạnh ta, cúi người ghé vào bên tai ta nhỏ giọng nói: "Chỉ có Vệ Bá Ước dỗ mới có thể tốt~"

Ta kéo nàng lại ép ở dưới thân cù một trận.

Hơn nữa còn khấu trừ bổng lộc ba tháng của nàng.

Khiến cho miệng của nàng chua xót!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play