21
Bước chân người tới giẫm lên tuyết vụn, thanh âm cực kỳ nặng nề.
Ta và Thanh Toả thót tim, cho rằng người đuổi theo là Ôn Cảnh Tu vì hắn thấy được hòa ly thư trên bàn.
Rèm xe vén lên, khớp xương ngón tay nhọn hoắt căng cứng.
Ta nhìn thấy người mặc y phục đen, dưới vương miện ngọc nét lạnh như băng, khuôn mặt như tạc tượng.
“Sơ Nghi, muốn đi đâu?”
Hắn cười, đôi mắt cong lên, nhưng trong mắt lại không có nửa phần ý cười.
Thanh Toả hồi tinh thần trước, kinh sợ nói: "Bái...... bái kiến Thái tử điện hạ.”
Tề Duật như là mới phát hiện trong xe ngựa còn có một người khác, ánh mắt hắn nhàn nhạt, nói với ám vệ phía sau: "Mang nàng đi đi, người của ta, ta tự mình mang về.”
Thanh Toả bị ám vệ Đông cung đánh ngất đi.
Trong xe ngựa chỉ còn lại ta và Tề Duật bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khom người chui vào, khiến ta không thể lui, cả người bị bao phủ dưới áo khoác của hắn.
“Muốn đi đâu?”
Vì không có chỗ trốn, ta đối với hắn thản nhiên cười: "Đi Giang Nam, tìm một nơi ấm áp an hưởng quãng đời còn lại. Còn nữa, chúc Thái tử điện hạ tìm được thê tử tốt.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, môi mím thành một đường thẳng, sau khi buông ra, lại làm hành động giống như ở phủ Quốc sư, xoa xoa đỉnh đầu ta.
“Nhóc ngốc, nàng nên tin ta. Ta đã sớm tìm được giai ngẫu, chỉ là không ở trong Đông cung. Nàng ấy rất ngốc, lá gan lại nhỏ, cũng không dám tranh thủ cái gì, chỉ muốn tìm một chỗ trốn. Nàng ấy đã sợ, ta phải chủ động một chút, đón nàng ấy về nhà.”
Tim ta đập thình thịch: "Ta... ta... thân phận thấp kém, hơn nữa..."
Hắn hình như không muốn nghe nữa, cúi người xuống, lòng bàn tay chai sạn nâng hai gò má, nhẹ nhàng hôn lên môi ta.
“Bây giờ còn bẩn không? Vậy ta cũng giống như nàng.”
Nhiệt độ trên môi, lan toả đến trong lòng, nóng đến mức ta nói không nên lời, thân thể khẽ phát run.
"Sơ Nghi của ta, giống như tuyết đầu mùa ở kinh thành, một năm chỉ có một lần, rơi vào lòng bàn tay liền tan, quý trọng còn không kịp!"
Hốc mắt ta nóng lên.
“Ngọc đẹp cũng có khuyết điểm, huống chi là người? Sơ Nghi, nàng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ của nàng ở đáy mắt ta.”
Ta cách tầng sương mù kia, nhìn đáy mắt màu mực dịu dàng của hắn.
Những hình ảnh phản chiếu nhỏ và những bông tuyết hỗn loạn tan chảy vào nhau, chúng đều giống nhau, thuần khiết và không tì vết.
Hắn chạm vào chóp mũi ta: "Nhóc ngốc chạy cái gì, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, cũng không biết tự chăm sóc mình.”
Hắn cởi áo khoác khoác lên vai ta, ngón tay vô tình đụng vào bụng dưới hơi nhô lên của ta.
Ta vô thức căng thẳng che đậy.
Đôi mắt đen của Tề Duật đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, sự kinh ngạc trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, không có chút hoài nghi.
"Ta biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó, đó không phải là một giấc mơ!"
Môi hắn nhếch lên, "Ta cũng có hậu, nhóc ngốc, theo ta về nhà! Ta sẽ nuôi nàng và đứa nhỏ mập mạp, tên trọc đầu kia sẽ không nuôi nàng, để nàng khổ cực suốt một năm. Nhưng không sai, Thẩm Sơ Nghi, sau này có ta!”
Hắn nghiêng mắt nhìn ta, những vòng sáng gợn sóng, tuyết vỡ khắp thành rơi vào mắt hắn, hóa thành ánh sao khắp bầu trời.
22
Ta bị Tề Duật dẫn vào Đông cung, trong lòng đầy bất an, sợ gặp Thái tử phi tương lai của hắn.
Trên đường vào cung, lòng bàn tay ta ướt sũng, đầu óc choáng váng, luôn cảm thấy đang nằm mơ.
“Ngài đã cứu ta, ta cũng đã cứu ngài...... Ta không muốn chiếm vị trí của người khác.”
Ở phủ Quốc sư chịu khổ, ta không muốn trải qua một lần nữa.
Tề Duật mặc trang phục đen, giống như con mèo đen lông xù, vươn ngón tay thon dài, nắm lấy gương mặt của ta, nhưng chung quy không dùng sức.
“Thẩm Sơ Nghi!" Hắn gọi tên ta rất hung dữ, thanh âm lại lập tức thấp xuống: "Không có vị trí của người khác, nàng ngốc như vậy, không có một chút sức tự vệ, ta cũng sẽ không để nàng đi tranh giành. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ, ta đi về phía nàng là được rồi.”
“Tuyết rơi cả đêm ở Kinh thành, ngày mai sẽ đông cứng. Sau này nàng chỉ cần đi theo phía sau ta, giẫm lên dấu chân của ta, tất cả gió tuyết phía trước, ta đỡ giúp nàng.”
Không có một nữ quyến nào trong Đông cung rộng lớn
Thanh Toả đã ăn rồi.
Ám vệ bên người Tề Duật lột quýt cho nàng, còn lấy đùi gà.
Đêm hôm sau, Thái tử dẫn ta đi gặp Hoàng hậu.
Trong phủ Quốc sư, ta đã gặp Hoàng hậu một lần, bị Ôn Cảnh Tu răn dạy, hẳn là để lại ấn tượng không tốt cho nàng.
Lúc ta chuẩn bị quỳ xuống hành lễ thì được Tề Duật đỡ lấy.
“Sơ Nghi có thai, kính xin mẫu hậu thứ lỗi.”
Hoàng hậu phun nước trà ra. Trên mặt nàng lộ ra thần sắc rối rắm: "Nàng... nàng là thê tử của Phật tử, con cũng dám đoạt lấy, cẩn thận phụ hoàng lột da con. Đứa nhỏ này... cũng quá đột ngột!"
Tề Duật bình tĩnh nói: “Tên đầu trọc kia rất yếu, không thể nghi ngờ đứa nhỏ này chính là cốt nhục của con.”
Ngồi trong cung Hoàng hậu một lát, Hoàng hậu nói là mệt mỏi, bảo chúng ta rời đi trước.
Ở trong kiệu, ta nhỏ giọng hỏi hắn: "Hoàng hậu nương nương sẽ đồng ý để thiếp gả vào Đông cung sao?"
Hắn sờ sờ sợi tóc của ta, từ trong túi lấy ra kẹo tơ: “Sơ Nghi ăn kẹo đi. Ngoại trừ nàng ra, cũng không ai muốn ta, mẫu hậu không có sự lựa chọn nào khác.”
Sau này, sau khi thành hôn, ta mới biết được nhưng chuyện Tề Duật đã làm.
Những mỹ nhân kia vào Đông cung, hoàng hậu nhìn người nào cũng rất thích, hắn biểu hiện cũng không cự tuyệt.
Đợi đến buổi tối, hắn liền thả đại chiêu.
Cố ý để cho mỹ nhân vào cung tuyển chọn, thấy ám vệ ngồi trên đùi hắn, hắn đút cho ám vệ ăn nho.
Toàn bộ mỹ nhân ở hậu cung, suốt đêm lên xe ngựa bỏ chạy.
Hoàng hậu nương nương cũng sợ choáng váng, nhi tử của mình vậy mà lại là là một đoạn tụ! (đồng tính)
Nàng hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng tin tức đã sớm truyền khắp kinh thành, nào còn có tiểu thư nào nguyện ý vào Đông cung tuyển phi!
Chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng, đối với đích tử của mình cũng không khách khí.
Tề Duật bị đánh, gần hai tháng không thể xuống giường, đây cũng là nguyên nhân hắn không thể kịp thời tìm ta.
Hắn để ám vệ ở bên cạnh ta.
Biết được ta bán cửa hàng, đem tiền trả lại cho hắn, hắn hoảng đến nằm không yên, vết thương trên người chưa khỏi, đã đuổi tới cửa thành.
Ám vệ nói những lời này, lúc thì lỗ tai đỏ, lúc thì rưng rưng nước mắt.
Hắn chính trực bổ sung: "Chúng ta làm ám vệ bình thường bán nghệ không bán mình, ta có thể làm hy sinh lớn như vậy, tất cả đều là vì Thái tử cho quá nhiều!"
Ta thiếu chút nữa bị Hoàng thượng hạ lệnh truy sát!
Thanh Toả nghe xong, cười đến ngã tới ngã lui.
Tiểu tử trong bụng ta càng lúc càng lớn, cũng theo đó mà di chuyển.
23
Sau khi thai ổn định, hoàng hậu liên tục đến Đông cung, nàng đến một lần, sẽ mang đến một đống quà ban thưởng.
Phật tử là một kẻ không có phúc khí, một cô nương ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, hắn không biết quý trọng, bổn cung đã sớm nói hắn sẽ hối hận.
Hoàng hậu nói xong ho khan.
Ta chủ động muốn giúp nàng sắc thuốc, bị hoàng hậu kéo tay: "Không cần phiền toái, Duật nhi dặn dò ta theo dõi con, để con không lén lấy m..áu làm thuốc. Nha đầu ngốc, m..áu của ngươi cũng là m..áu, con người sao phải phân biệt cao thấp quý tiện! Con không quý trọng bản thân mình, tiểu tử Duật nhi kia so với bất cứ ai cũng đều đau lòng hơn.”
Thời gian dài, ta nhịn không được hỏi hoàng hậu: "Nương nương không quan tâm, xuất thân của con không cao, chỉ là nữ nhi của Thái y, còn cùng Phật tử..."
Hoàng hậu thở dài một hơi: "à, chúng ta không chú ý những thứ này, ta và phụ hoàng hắn đều xuyên không tới. Ở chỗ chúng ta, nam nữ bình đẳng tự do yêu đương, đừng nói nhị hôn, tam hôn...... Đều rất bình thường. Lúc còn trẻ, ai mà không gặp qua mấy tên cặn bã chứ?"
Tuy rằng không rõ xuyên không là có ý gì, nhưng cuối cùng ta cũng hiểu được Tề Duật thân là Thái tử đến từ đâu, mặc dù hắn là Thái tử.
Nhưng mà hoàng hậu và hoàng thượng rất ân ái, hoàng thượng chăm lo việc nước, phế bỏ chế độ hậu cung, chỉ có hoàng hậu nương nương là chính thê.
Sau khi sinh hạ hài tử, thân thể khôi phục, ta và Tề Duật bổ sung lễ đại hôn.
Nghe tin ta sinh hài tử, trong một năm biến mất này, Ôn Cảnh Tu mất hết tâm hồn, nổi điên tìm ta, lật tung cả kinh thành. Phố lớn ngõ nhỏ dán đầy chân dung của ta, áo cà sa tinh khiết trên người hắn bẩn, cũng không thèm thay, thấy người liền giữ chặt hỏi, có gặp qua thê tử của hắn hay không.
Chuyện này, Tề Duật nhìn thấy nhưng không có ngăn cản.
"Để cho hắn điên đi, mất đi mới biết quý trọng, ai nuông chiều hắn chứ?"
Ôn Cảnh Tu nghiêng ngã trên đường. Công chúa Đại Mạc nhìn không nổi, ngăn hắn lại: "Ôn Cảnh Tu, những Phật pháp ngươi tu tập kia đâu rồi? Ngươi đã quên nguyện vọng cả đời của mình? Đi Tây Vực phát huy Phật pháp, sao có thể vì một nữ tử......”
Ôn Cảnh Tu lại ôm ngực mình, dường như cực kỳ đau đớn, chậm rãi đè người xuống: "Ngươi không hiểu, nguyện vọng cả đời của ta là độ nàng, ta đã phạm sai lầm lớn.”
Hắn dùng sức đẩy tay A Na Nhu ra: "Ngươi không nên ép nàng đi! Thẩm Sơ Nghi mới là thê tử ta cưới, ta sẽ không buông tay.”
Tề Duật nghe vậy, lười nhác thưởng thức chén trà, tiện tay ném xuống, thiếu chút nữa đập trúng Ôn Cảnh Tu.
"Có người thê tử hài tử nóng bỏng trên giường, có người điên cuồng tìm thê tử ngoài đường. Chậc chậc, thảm quá..."
"Ta trở về, giúp Sơ Nghi chăm sóc hài tử, để ta xem, ai dám đào chân tường ta! bổn thái tử mị lực lớn như vậy, quan trọng là không lãnh đạm vì thận hư, so với tên đầu trọc không mạnh gấp trăm lần sao?"
……
Ngày ta thành hôn, khắp kinh thành bày đầy hoa tươi, lụa đỏ như ráng chiều.
Tề Duật còn chu đáo điều động Vũ Lâm quân.
Không phải đề phòng không ám sát, mà là...
Kiệu hoa đi được nửa đường, còn chưa tới Đông cung, bóng người mặc áo cà sa chắn ở giữa đường.
“Nghe nói Thái tử cưới thê tử bị thất lạc của hạ thần. Cho dù là quân vương thiên hạ, cũng không thể đoạt thê tử của người khác! Xin thái tử trả Thẩm Sơ Nghi lại cho thần!” Cuối giọng hắn giận đến run rẩy.
Tề Duật ngồi trên ngựa, thưởng thức roi ngựa trong tay: "Bổn điện hạ dựa vào bản lĩnh để cưới phu nhân, dựa vào cái gì ngươi nói hai câu, liền biến thành của ngươi?"
Hắn đè thấp giọng, cười nhếch miệng nói: "Quốc sư đại nhân hôm nay không nên cầu phúc cho bổn điện hạ sao? Chúc bổn điện hạ cùng thái tử phi, trường trường cửu cửu (thật dài thật lâu), nhiều con nhiều phúc.”
Ôn Cảnh Tu phất tay áo xoay người, hắn một tay cầm Phật châu, một tay ngăn tách Vũ Lâm quân ngăn cản mình, đi tới trước kiệu hoa.
"Thẩm, Sơ, Nghi, nàng muốn ta như bù đắp cho nàng như thế nào đều được, cho dù là muốn ta hoàn tục... Đừng rời khỏi ta, đnưgf gả cho người khác!" Hơi thở của hắn hoàn toàn rối loạn, thanh âm run rẩy.
Bàn tay của Văn Cảnh Tú bê bết m..áu, đang định nhấc kiệu hoa lên.
Ta nhanh hơn hắn, vén rèm kiệu lên, ánh mắt lạnh nhạt, cũng giống như là ngộ Phật pháp, không buồn vui nhìn hắn nữa.
Nhìn đáy mắt màu đỏ ướt sũng của hắn, nhìn dáng vẻ hắn cầm phật châu trong tay, lại chật vật rơi vào hồng trần.
Nhìn thấy ta, hắn hiện lên kích động, vui sướng, đưa bàn tay về phía ta: "Chúng ta về nhà, ta sẽ tận lực...... không để cho nàng cả đời một mình phòng không.”
Cách đó không xa, Tề Duật có vẻ bình thản nhưng nhanh chóng lạnh đến tối sầm, roi ngựa trong tay thiếu điều sắp bị hắn bẻ gãy.
Ta đẩy tay Ôn Cảnh Tu ra, ôm chỗ hơi ẩm ướt trước hỉ phục.
Hai má ửng đỏ, cầu cứu nhìn về phía người trên lưng ngựa: "Hôn lễ của Tề Duật có thể tạm dừng trong chốc lát hay không, ta muốn..."
Tề Duật Phỉ tức giận nhếch môi dưới: "Nhịn không được sao?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc, đỏ bừng của Ôn Cảnh Tu, búp bê sữa trong tã lót ôm đến trước mặt ta.
Tiểu tổ tông cũng khóc một hồi lâu rồi.
Tề Duật chặn ta lại, đắc ý hỏi Ôn Cảnh Tu: "Ngươi nói nàng rốt cuộc là thê tử của ai? Làm phiền Quốc sư đi nơi khác khóc, ngày đại hỉ, bổn điện hạ ngại xui xẻo!"
Sau khi đại hôn của chúng ta kết thúc.
Công chúa Đại Mạc không giống với lúc đến kinh thành gióng trống khua chiêng, lúc nàng rời đi không ai biết.
Nghe nói, Ôn Cảnh tu từ đi chức Quốc sư, đi Giang Nam, đến nơi đông ấm hạ mát trước đây ta từng nghĩ đến, lại trở thành tăng nhân khổ hạnh, vì sai lầm mình từng phạm phải chuộc tội.
Còn sai lầm đó là gì, không ai biết được.
Ta lấy lại tinh thần, nghe thấy Tề Duật ôm đứa nhỏ, gà bay chó sủa la to: "Tiểu tổ tông, ngươi lại tè ướt bộ quần áo thứ ba của phụ thân ngươi rồi!"
Thanh Toả che miệng cười trộm.
Ta nhếch khóe môi theo, mọi thứ đều ổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT