Bất Oán

Chương 110. Đôi lời của editer


3 tháng

trướctiếp

Editer: Ầy cuối cùng cũng xong bộ truyện đầu tay. Tính ra cũng tội Từ Đa Thủy ghê, đang làm 1 tiểu Hầu gia trong sáng thuần khiết, vô ưu vô lo, lòng dạ ngay thẳng không mưu mô toan tính, đem lòng yêu thích một con tin chiến bại quốc, moi hết tim gan ra đối đãi người ta. Để rồi nhận lại được gì, tính kế, phản bội, phụ thân chết trận, mẫu thân vì che giấu tội cho hắn mà diệt tam hoàng tử, phò tá Lương Thượng Văn lên ngôi rồi cũng đi theo phụ thân hắn, nhị ca trọng thương vẫn quyết tử thủ biên thành. Hắn mất đi người bạn nối khố Phùng Viện Viện. Hắn xin đi giết địch với ý chí một lòng tìm chết, hắn bị thương mà không thèm chữa trị đàng hoàng, hắn dằn vặt trong đau khổ mà không thể nói, hắn muốn chuộc tội bằng cái chết, hắn muốn chết mà không thể tự tử.
Nhưng khi đối diện với Hồng Thanh Viễn hắn lại không xuống tay được, người hắn yêu cũng là chủ mưu hủy hoại cả cuộc sống của hắn. Vậy mà hắn lại không xuống tay được! Hồng Thanh Viễn đã cứu hắn, đã cho hắn lí do để sống tiếp. Hắn đã giết rất rất nhiều người, hắn được xứng danh Chiến thần Sát thần, nhưng khi cận kề cái chết hắn cũng sợ lắm, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên 17, hắn cũng sợ cực hình dưới 18 tầng địa ngục. Hồng Thanh Viễn đã hứa sẽ cùng hắn xuống hoàng tuyền, y hứa sẽ chờ hắn bên cầu Nại Hà, sẽ không để cho Đa Thủy của y phải cô độc chịu khổ nơi hoàng tuyền.
Hồng Thanh Viễn cũng yêu Từ Đa Thủy. Hắn thích từ khi còn là một hoàng tử đến Lương quốc làm con tin. Từ tiểu Hầu gia trong mắt hắn tựa như một hài tử, trong trẻo xinh đẹp, thích làm nũng, thích đồ ngọt, thích ăn cay, thích luôn miệng gọi hắn Ngọc nhân nhi ca ca. Thiếu niên thuần lương sạch sẽ ấy luôn quan tâm hắn, mang cho hắn thứ mà thiếu niên thích nhất. Hoàng tử bại quốc đương nhiên không thể sống cuộc sống gió yên biển lặng được. Nhưng mỗi lần hắn lâm vào khốn cảnh đều có và cũng chỉ có thiếu niên lang ấy giúp đỡ, che chở, bảo vệ hắn, kể cả khi hắn nói hắn muốn vì bản thân tranh giành ngai vị, thiếu niên ấy cũng không do dự mà giúp đỡ hắn, để hắn trở về Hồng quốc. Thế mà vì muốn tranh đoạt ngôi vị Hồng hoàng, hắn đã hại Từ tiểu Hầu gia của hắn nhà tan cửa nát. Vậy mà thiếu niên ấy vẫn tha thứ cho hắn. Hắn biết chỉ khi hắn xây dựng nên một Hồng quốc hùng mạnh mới có thể uy hiếp Lương hoàng, Từ gia và tiểu Hầu gia của hắn mới bình yên vô sự.
Đã mấy lần thiếu niên lang của hắn mở lời muốn cùng hắn bỏ lại tất cả, chỉ muốn hắn mang thiếu niên đi đến một thôn nhỏ nào đó ở Nam Cương không ai quen biết, bọn hắn sẽ kết khế ước huynh đệ, sẽ mua một tiểu viện nho nhỏ, sẽ cùng nhau sống đến già ở đó. Hoặc mang thiếu niên giương buồm ra biển, tìm một hòn đảo vô danh không dấu chân người, cùng hắn ẩn cư sơn dã, chẳng màn thế sự nhân gian. Vậy mà hắn một lần lại một lần trả lời thiếu niên bằng sự im lặng. Để rồi y chết tâm với hắn, y đau khổ buồn bực khi hắn lập hoàng hậu, để rồi y một lần nữa quay trở về đô thành, chịu đựng Lương hoàng giở trò đồi bại, cưỡng ép đem y đặt dưới thân tên biểu ca khốn nạn đó. Để rồi y đến bước đường cùng phải xin đi đánh Mông Cổ, dẹp Phùng vương, bình bắc địa.

Để rồi thiếu niên lang của hắn mãi mãi nằm xuống nơi đất bắc, da ngựa bọc thây, chết trên chiến trường. Hắn ngay cả cơ hội được nhìn y lần cuối, ngay cả cơ hội được chôn cùng y cũng không thể thực hiện được. Nếu hắn biết hắn không còn nhiều thời gian, nếu hắn biết Đa Thủy của hắn không đợi được nữa, hắn nhất định sẽ đáp ứng thiếu niên, vứt bỏ tất cả, đem thiếu niên đi đến chân trời góc bể, đi đâu cũng được, chỉ cần bọn hắn ở bên nhau thôi, chỉ cần Đa Thủy của hắn thôi. Nhưng muộn rồi, muộn mất rồi!
 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp