Bất Oán

Chương 1: Cắt đất, cho đi


4 tháng

trướctiếp


Lục y bội phong hai

Lục hề y hề

Lục y hoàng lý.

Tâm chi ưu hĩ.

Hạt duy kỳ dĩ

Lục hề y hề!

Lục y hoàng thường.

Tâm chi ưu hĩ!

Hạt duy kỳ vong?

Lục hề ty hề!

Nhữ sở trì trị hề!

Ngã tư Cổ Nhân.

Tỷ vô vi vưu hề.

Si hề khích hề!

Thê kỳ dĩ phong.

Ngã tư Cổ Nhân.

Thực hoạch ngã tâm.

( một bài thơ trong Kinh thi tập truyện của Khổng Tử, các bạn muốn tìm hiểu có thể tra google)
 

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...... "Đại thái giám Lưu công công bên cạnh hoàng đế Lương quốc cẩn thận từng li từng tí giao thánh chỉ ánh vàng rực rỡ trong tay cho phu nhân đang quỳ trên mặt đất. Phu nhân nói lời cảm kích, nhớ kĩ thánh ân, tiếp nhận thánh chỉ. Cùng lúc, hai tỳ nữ quỳ gối bên cạnh nàng đứng lên nâng phu nhân nhà mình dậy, phu nhân mặt mày nhìn cũng chỉ trung niên, nhưng là, thân thể lại rất gầy yếu, đi đường đều phải có người đỡ.

" Trưởng công chúa, bệ hạ gần đây có được một gốc nhân sâm ngàn năm. Hắn cố ý để lão nô mang tới, nói là hầm bổ thân thể cho trưởng công chúa. "Lưu công công hơi cúi người, vẻ mặt hèn mọn nói.

Vừa rồi hắn là thay mặt Đại Lương quốc hoàng đế truyền thánh chỉ, đương nhiên là vênh váo tự đắc. Giờ phút này, thánh chỉ đã tuyên đọc xong, hắn chỉ là một nô tài trong cung, ở trước mặt Trưởng công chúa được Hoàng đế kính trọng, hắn một tên nô tài tự nhiên là phải khom lưng nói chuyện." Đa tạ Hoàng thượng còn nhớ ta. Trường Phượng ở đây tạ ơn Long Ân! " Nói xong phu nhân khom lưng, xem như hành lễ với đệ đệ ở trong hoàng cung xa xôi.

 Lão thái giám vội vàng tiến lên đỡ phu nhân. “Lần này Quốc công gia đánh bại Hồng quốc, cắt ba tòa thành trì của bọn họ. Bệ hạ thật là cao hứng. Bệ hạ nói, đợi đến cuối năm, Quốc công gia hồi kinh , cũng không cần trở về biên quan nữa. Nhị công tử đã là đại tướng quân dũng mãnh, có thể một mình đảm đương một phía, không còn lo ngại đem Từ gia quân giao vào trong tay Nhị công tử. Quốc công gia đời này vì Đại Lương quốc mà đổ máu, hiện tại biên cảnh an thái, Quốc công gia cũng nên hồi kinh an dưỡng tuổi già.”

Trưởng công chúa Lương Trường Phượng cho tới giờ phút này mới chân chính lộ ra vẻ tươi cười. Từ Thiện của nàng sắp trở về, không cần phải đi biên quan nữa, nàng cũng không cần trải qua những ngày lo lắng hãi hùng như trước. 

"Mẫu thân! Hoàng đế cữu cữu lại ban ý chỉ gì, lại ban thưởng gì nha? " Một thanh âm như châu như ngọc vang lên ở cửa đại sảnh. Mọi người quay đầu nhìn lại, một tiểu công tử thân dài như ngọc, vẻ mặt xuân phong đứng ở cửa đại sảnh.

Có thể là chạy nhanh, trán hơi thấm ra chút mồ hôi nhỏ, càng làm cho khuôn mặt phảng phất như hoa đào này thêm kiều diễm ướt át. Lưu công công ở trong cung tuy đã nhìn quen mỹ nhân cũng không tự chủ được mà quơ quơ tinh thần, "Tiểu Hầu gia vẫn là trước sau như một thần thanh tuấn lãng nha!"

Đây cũng là một quý nhân. Từ Đa Thủy, con trai út của Trưởng công chúa và Quốc công gia Từ Thiện, từ khi sinh ra đã được hoàng đế thân phong làm Trung nghĩa hầu. Quý tộc kinh thành đều sẽ gọi hắn một tiếng: Tiểu Hầu gia.

Đương kim hoàng thượng sùng văn khí võ, mặc dù là đương kim hoàng thái tử, nhưng thời điểm tiên hoàng băng hà, lại bị nhị hoàng tử Võ Vương mang binh bức phản. Lúc ấy, Hoàng thượng vẫn là Hoàng thái tử trong tay không người có thể dùng, là Trưởng công chúa đang mang thai ra tay, suất lĩnh thân vệ của mình cùng một đội tử binh Từ gia tiến cung cần vương hộ giá. 

Trưởng công chúa lấy một lần nữ lưu sững sờ thủ vững hoàng cung ba ngày ba đêm, thẳng đến khi quân Cần Vương từ ngoại giới vào kinh, tiêu diệt Võ Vương làm phản. Ba ngày đó Lưu công công cả đời này cũng sẽ không quên. Trong ngoài hoàng cung khắp nơi đều là vết máu, là chân tay cụt. Thị vệ chết sạch thì nội thị thái giám cầm lấy đao kiếm, thái giám chết hết thì các cung nữ tay cầm đao kiếm lên giết địch.

 Trưởng công chúa mang thai bảy tháng, cầm trong tay cương đao, áo không kết giáp, thủ vững ở bên cạnh Hoàng thượng. Trận chiến này chính là ba ngày. Võ Vương ở trong hoàng cung đá ngã bàn, thị vệ trong cung hắn cho rằng thái tử sẽ không chịu nổi một kích này, lại dùng máu cùng sinh mệnh kiên trì ròng rã ba ngày. Cuối cùng, Võ Vương bởi vì binh bại tự vẫn ở trước hoàng cung điện. 

Thế nhưng, Trưởng công chúa tuy rằng kiên trì đến khi quân Cần Vương đến, nhưng cũng bởi vì nhiều ngày lo lắng hết lòng mà động thai khí. Từ Đa Thủy là Trưởng công chúa mặc áo giáp sinh ra. Lúc ấy Lưu công công ở một bên, Từ gia tam công tử sinh non tựa như một con mèo nhỏ bị lột da, nhăn nhó nhìn chỉ lớn bằng bàn tay.

Trong hoàng cung khắp nơi đều là mùi máu tươi, Từ Đa Thủy bị hoàng đế vội vàng cởi ra nội bào bao bọc ở trong đó, ngay cả tiếng khóc cũng nhỏ đến đáng thương, đứt đoạn nối tiếp. Hoàng đế lúc ấy ôm cháu ngoại vừa mới sinh ra, trực tiếp thân phong làm Vương hầu. Nhóc tỳ sinh ra đã trung nghĩa chờ đợi, chớp mắt một cái đã lớn như vậy.

“ Thì ra là Lưu công công đến. Cữu cữu lại thưởng thứ tốt gì chứ? Đúng rồi, mấy ngày hôm trước ta có được một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, buổi tối đặt ở trong thư phòng rất sáng sủa. Lát nữa Lưu công công giúp ta mang về cho Hoàng đế cữu cữu đi. Như vậy buổi tối hắn phê tấu chương cũng sẽ không quá mỏi mắt”: Thiếu niên xanh tươi hồn nhiên nói.

Nhìn thiếu niên tuấn mỹ như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ sinh lòng mềm mại, ngay cả Lưu công công loại người ở trong thâm cung luyện được đồng tâm thiết phế, cũng không tự giác sinh lòng ấm áp. "Lão nô ở đây thay hoàng thượng tạ ơn tiểu hầu gia. Lần này lão nô chủ yếu là tới truyền chỉ. Quốc công gia cùng Nhị thiếu gia đánh bại Hồng quốc, Hồng quốc cắt ba tòa thành trì cho chúng ta không nói, còn muốn đem Nhị hoàng tử của bọn họ đưa tới Lương kinh làm con tin."

“Hoàng thượng định an bài con tin Hồng quốc này giam lỏng ở phủ Quốc công”. Lưu công công cười híp mắt trả lời. 

“Nhị hoàng tử? Chưa từng nghe nói qua. Hồng quốc nổi danh không phải là đại hoàng tử Hồng Ngạo Minh do hoàng hậu bọn họ sinh sao? Sao không đưa hắn tới làm con tin? ”: Thiếu niên xanh xao không chút để ý hỏi. "Nghe nói Hồng quốc đại hoàng tử sinh bệnh nặng, không thể đi xa, cho nên mới đổi sang nhị hoàng tử. Mẫu thân của nhị hoàng tử này mới được Hồng vương phong quý phi. Tới đây làm con tin, thân phận cũng có thể chấp nhận. "Lưu công công kiên nhẫn giải thích.

" Thôi! Ta thấy chính là Hồng vương luyến tiếc đại nhi tử nhà mình đến làm con tin, cho nên mới bắt đứa con thứ hai không được ân sủng đến cho đủ số. Nếu luyến tiếc nhi tử, chi bằng cắt thêm mấy tòa thành trì, như vậy chẳng phải sẽ không cần đưa nhi tử tới đây sao", Từ Đa Thủy khinh thường nói. “Tiểu Hầu gia nói rất đúng. Bất quá bệ hạ cũng là vì dương uy quốc gia ta, mới đồng ý để Nhị hoàng tử Hồng quốc làm con tin. “Lưu công công trả lời. 

"Hoàng đế cữu cữu chính là mềm lòng. Nếu là ta nha, ta liền trực tiếp đánh tới đô thành Hồng quốc. Chặt đầu Hồng vương lão nhi xuống. Như vậy không cần cắt đất, cũng không cần đưa nhi tử người ta đến làm con tin. Xong hết mọi chuyện, thật tốt!”. 

Tiểu công tử phấn điêu ngọc mài dường như hết sức hài lòng với chủ ý tốt của mình, tự chụp tay nở nụ cười. “Đa Thủy! Không được nói bậy ! Bệ hạ cưng chiều ngươi, không có nghĩa là ngươi có thể không biết giữ mồm giữ miệng. Lưu công công đây là người một nhà, nói một chút cũng không có gì. Nếu bị người có tâm bất chính nghe được, ngươi đây chính là tội danh mất đầu.” Trưởng công chúa lớn tiếng quát lớn.

Lưu công công cười tủm tỉm khom lưng hành lễ với trưởng công chúa." Trưởng công chúa coi trọng lão nô rồi. Tiểu Hầu gia nhanh mồm nhanh miệng, toàn tâm toàn ý vì Hoàng thượng giải ưu. Hoàng thượng cho dù nghe được, cũng chỉ khen một câu: Tiểu Hầu gia dũng mãnh có thừa. Tất nhiên sẽ không trách cứ tiểu Hầu gia." Từ Đa Thủy đối với mẫu thân công chúa nhà mình làm mặt quỷ, lại chắp tay với Lưu công công.

 “Tiểu tử này vô pháp vô thiên còn không phải là bệ hạ sủng ái sao. Tương lai thật sợ hắn gây ra tai họa lớn, đến lúc đó, hối hận không kịp.” Trưởng công chúa khẽ thở dài nói. Chính mình liều mạng sinh ra tiểu nhi tử. Bởi vì từ sau khi sinh Từ Đa Thủy, thân thể trưởng công chúa bị tổn hại, có hai ba năm đều là giường bệnh triền miên, không xuống được giường. Cho nên, Từ Đa Thủy từ nhỏ cơ hồ là ở trong cung lớn lên, Hoàng đế sủng ái, để cho tiểu tử này càng ngày càng vô pháp vô thiên, kiêu căng dị thường.

“Tiểu Hầu gia thông minh hiếu học, chính là tâm tính thiếu niên, không khỏi có chút nhảy nhót. Tính tình của hắn bệ hạ cũng cực kỳ thích. Trưởng công chúa yên tâm, bản tính của tiểu Hầu gia vẫn là tốt, bệ hạ tất nhiên biết. Được rồi, lão nô không quấy rầy trưởng công chúa nghỉ ngơi nữa, xin được hồi cung bẩm báo”, Lưu công công cười khuyên giải. Tất cả mọi người cung kính tiễn Lưu công công rời khỏi phủ Quốc công. 

“Mẫu thân, người xem ta tìm được bảo bối gì cho người! Người xem quả cầu ngà voi này, bên trong chạm rỗng điêu khắc mười hai tầng! Người xem có thích hay không?” Lưu công công vừa đi, Từ Đa Thủy liền lấy từ trong ngực ra một quả cầu ngà voi trắng noãn đưa tới trước mặt trưởng công chúa.

Trong suốt trắng noãn, quả cầu ngà voi chạm trổ tinh xảo, kết hợp với khuôn mặt phấn nộn long lanh của thiếu niên, Trưởng công chúa cho dù là muốn trách cứ tiểu nhi tử nhà mình không biết giữ mồm giữ miệng, nhìn thấy tiểu nhi tử vẻ mặt trẻ con thâm tình, cũng không mở miệng răn dạy.

Từ quốc công và trưởng công chúa sinh ba con trai, con trai lớn là Binh bộ thượng thư, con trai thứ hai được hoàng đế thân phong dũng mãnh đại tướng quân, cùng Từ lão quốc công trấn thủ biên quan. Mà tiểu nhi tử này chính là Trung nghĩa hầu trước mắt, từ lúc sinh ra trên đầu liền đội hào quang của Hầu gia. Được hoàng đế bệ hạ, còn có hắn hai ca ca chiều chuộng, che chở lớn lên. 

Trưởng công chúa khẽ thở dài. Mà thôi, nàng làm mẫu thân thủy chung là mắc nợ đứa nhỏ này, mới vừa sinh ra thiếu chút nữa liền mất mạng, sau đó nàng cũng không có tinh lực tự mình giáo dưỡng hắn. Chỉ cần đứa nhỏ này không phản quốc đi theo địch, các ca ca hắn cùng hoàng đế cữu cữu tự nhiên sẽ bảo hộ hắn chu toàn.

"Đa Thủy, lần này bệ hạ đem Hồng quốc nhị hoàng tử đặt ở phủ quốc công chúng ta giam lỏng, là tín nhiệm chúng ta. Các ca ca ngươi đều có việc, không rảnh, ngươi đi tiếp nhị hoàng tử đi. Nhớ kỹ, đối với người ta khách khí một chút. Tuy rằng người ta là con tin của quốc gia chiến bại, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, không thể làm chuyện thất lễ, biết không!" .

" Một con tin bại quốc còn muốn khách khí à? Được rồi, được rồi! Con đi nhận còn không được sao! Người cũng đừng trừng con nữa. Mẫu thân, người xem trong quả cầu ngà voi này có mười hai tầng! Con dám nói, ngay cả trong bảo khố của cữu cữu cũng không có bảo bối như vậy. Người xem, điêu khắc tinh tế biết bao...... "Từ Đa Thủy tiến đến trước mặt mẫu thân nhà mình loay hoay với quả cầu ngà voi nói. 

Xa ngàn dặm bên ngoài, trong một cái xe ngựa xa hoa, một thiếu niên đôi mắt như hàn tinh, mặt như mâm ngọc lẳng lặng ngồi ở trong xe. Theo xe ngựa rất nhỏ lay động, thiếu niên có thể là đã ngồi mệt, buông lỏng thân thể đang căng cứng. Thị nữ bên cạnh vội vàng đỡ lấy thiếu niên, thấp giọng nói bên tai, "Nhị hoàng tử, đã ra biên quan, người của đại hoàng tử đều đã bỏ chạy."

Thiếu niên này chính là nhị hoàng tử Hồng Thanh Viễn thay thế đại hoàng tử Hồng quốc đến Lương quốc làm con tin. Hồng Thanh Viễn ở Hồng quốc cơ hồ không có cảm giác tồn tại gì, mẹ đẻ là nữ nhi của một tiểu quan địa phương, không có bối cảnh cường đại gì. Chính hắn ở trong hoàng cung Hồng quốc cũng vẫn là một người trong suốt, nếu như không phải lần này Hồng quốc cần một hoàng tử làm con tin, không chừng Hồng vương đã quên mình còn có một đứa con trai như vậy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp