“Sao thế?” Kim Phi nhíu mày nhìn về phía Từ Kiêu.

“Ban nãy ta xuống núi đi qua lều lớn, nghe thầy lang nói ban nãy Hầu gia mới ho ra mấy ngụm máu, sau đó cả người nóng bừng, hơi thở cũng càng lúc càng nhanh hơn...

Từ Kiêu nói với vẻ mặt lo lắng: “Nghe thầy lang nói tình hình không được tốt cho lắm”.

Khánh Hoài chính là trụ cột tinh thần trong Thiết Lâm Quân, nếu như hắn ngã xuống, sĩ khí của Thiết Lâm Quân sẽ mất hết.

Sau khi dặn dò quân sĩ ở lại trên núi chặt cây, Kim Phi dân theo Chung Ngũ và Từ Kiêu xuống núi với tốc độ nhanh nhất.

Một đám tướng sĩ đang đứng xung quanh lều lớn trung quân, nhìn thấy Kim Phi tới thì mau chóng nhường đường.

Quân y đang xử lý miệng vết thương cho Khánh Hoài, bên cạnh còn có một ông lão mà Kim Phi không quen biết.

Bởi vì quan hệ của Khánh Hoài, người của Thiết Lâm Quân đều tỏ ra hết sức cung kính đối với Kim Phi, không ai dám nói thẳng tên của y. 

Thế nhưng ông lão không biết từ đâu tới này vừa nhìn thấy Kim Phi đã nhướng mắt hỏi: “Ngươi chính là Kim Phi à?”

Nguyên tắc làm việc của Kim Phi chính là người khác kính ta một tấc, ta trả lại cho người một trượng.

Ví dụ trước nay Khánh Hoài đều không làm bộ với Kim Phi, Kim Phi mới bằng lòng đi tới Thiểm Bắc với hẳn, tận tâm tận lực đối kháng với ky binh Đảng Hạng.

Cái dáng vẻ cao ngạo hơn người của ông lão thì thôi bỏ đi, giọng điệu còn cộc lốc như vậy, thái độ khiến cho. Kim Phi rất không thoải mái, y coi như không nghe thấy câu hỏi của ông lão mà đi thẳng về phía giường bệnh.

Phớt lờ là sự xúc phạm lớn nhất đối với đối phương, mấy năm nay ông lão đi theo làm phụ tá cho tướng quân Phạm, đi đâu cũng người người tán tụng.

Hôm nay lại bị một kẻ tiểu tốt phớt lờ, khiến cho ông ta tức phát điên, vuốt râu trừng mắt mắng mỏ: “Kim Phi, †a đang hỏi ngươi đấy!”

Kim Phi vẫn chẳng buồn bận tâm tới ông ta mà quay đầu hỏi Lưu Quỳnh đang đứng bên giường Khánh Hoài:

“Ông già này là ai thế?”

“Thưa tướng quân, đây là trợ tá của tướng quân Phạm, ông cụ Triệu Nhạc Triệu”, Lưu Quỳnh đáp lời.

“Hoá ra là người bên cạnh tướng quân Phạm”. 

Kim Phi khẽ gật đầu, lúc này mới quay đầu liếc nhìn ông lão một cái.

Ông Triệu hừ một tiếng, ngẩng cao đầu, trong đầu suy xét lát nữa lúc Kim Phi tới chào hỏi thì nên sỉ nhục. Kim Phi ra sao để dập tắt nhuệ khí của y.

Thế nhưng nghểnh cổ đợi mãi cũng không thấy Kim Phi tới cúi chào.

Ông ta quay đầu liếc nhìn, phát hiện Kim Phi đã bước tới bên cạnh giường Khánh Hoài, căn bản không hề có ý định tới chào hỏi ông ta.

“Kim Phi, tướng quân Phạm bảo ta tới...” Ông ta vẫn còn chưa nói xong, Kim Phi đã quay phắt

đầu lại, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì đợi ta thăm Hầu gia xong rồi nói!"

Những lời còn lại của ông lão bị chặn ngược, ông ta uất hận phất ống tay áo đứng sang bên cạnh.

Kim Phi quay đầu lại, vừa hay thấy quân y lấy ra một miếng vải bông từ trong thùng nước cho Khánh Hoài rửa sạch miệng vết thương.

Chả trách Khánh Hoài lại sốt. Nước trong thùng nước đều lấy từ trong hồ, mấy ngày trời đều không thay lấy một lần, bên trong không biết có bao nhiêu vi khuẩn. 

Dùng loại nước này để rửa sạch miệng vết thương thì không phát sốt mới là lạ.

“Miệng vết thương của Hầu gia không thể dùng nước rửa sạch".

Nhìn thấy vải bông sắp sửa lau lên miệng vết thương, Kim Phi lập tức ngăn lại.

“Tướng quân, không dùng nước thì dùng cái gì?”, quân y nghỉ hoặc hỏi.

“Trong nước có những loài côn trùng nhỏ mà chúng †a không nhìn thấy, nếu dùng nước để rửa sạch miệng vết thương, côn trùng nhỏ sẽ đi vào bên trong cơ thể của Hầu gia, miệng vết thương sẽ bị viêm mà sưng đỏ và chảy mủ, dùng rượu rửa sạch có thể giết chết những loài côn trùng đó, tốt nhất là rượu mạnh, càng mạnh càng tốt”.

Kim Phi chẳng thể giải thích chuyện vi khuẩn cho. quân y, vi-rút và rượu cồn, chỉ có thể nói như vậy.

“Nực cười, tôi sống gần cả đời người, trước giờ chưa từng nghe nói trong nước có vi khuẩn nhỏ không nhìn thấy”.

Ông cụ Triệu nhếch miệng cười nói: “Rượu mạnh rửa sạch miệng vết thương sẽ vô cùng đau đớn, ta thấy ngươi đang muốn hại chết Khánh Hầu thì có!”

Nói xong ông ta giận dữ quát lên với quân y: “Không được phép dùng rượu mạnh rửa sạch miệng vết thương cho Khánh Hầu, nếu không lỡ Khánh Hầu có bấtcứ _- mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ báo lên tướng quân Phạm để xử tội ngươi!”

Quân y vốn dĩ định nghe lời Kim Phi, đổi sang rượu mạnh để rửa miệng vết thương cho Khánh Hoài, thế nhưng ông lão nói như vậy, quân y sợ tới độ quỳ phịch xuống đất, cúi đầu không dám nói gì.

Hai ông lớn y đều không thể đắc tội, nghe ai cũng đều không đúng...

Lời của ông lão khiến cho trong lòng Kim Phi cũng †rở nên dao động.

Trước khi Khánh Hoài hôn mê đã giao Thiết Lâm Quân cho mình, sự tín nhiệm này khiến cho Kim Phi rất cảm động.

Thế nhưng Khánh Hoài cứ hôn mê mãi không tỉnh, hiện tại còn bị sốt cao, có thể trụ được tiếp không thì không ai có thể nói chính xác được.

Không biết thì rất đáng sợ, nếu như quân y nghe theo y, cuối cùng Khánh Hoài không trụ được thì sẽ chẳng thể giải thích rõ ràng.

Thế nhưng nếu như không nhắc nhở, hy vọng sống của Khánh Hoài sẽ càng nhỏ hơn.

Vào lúc Kim Phi đang do dự có kiên quyết tới cùng hay không, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói yếu ớt: “Nghe theo tiên sinh...” 

“Hầu gia, ngài tỉnh rồi!”

Lưu Quỳnh vẫn luôn chầu chực bên cạnh giường bệnh vui tới độ ngồi thụp xuống.

“Ta nói rồi... tất cả đều nghe tiên sinh...” “Vâng!”

Lưu Quỳnh vội vã gật đầu: “Sau này ta bảo đảm, bất cứ chuyện gì cũng đều nghe theo tiên sinh”.

“Tiên sinh... Thiết Lâm Quân...giao cho ngài nhé...”

Khánh Hoài níu lấy ống tay áo của Kim Phi, khó nhọc nói.

“Hầu gia chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh, đợi ngài khoẻ rồi, ta nhất định sẽ giao lại Thiết Lâm Quân vào tay ngài”.

Kim Phi ngồi thụp xuống, khế vỗ lên bả vai Khánh Hoài.

“Ông Triệu...”

Khánh Hoài lại nhìn về phía ông lão: “Ta biết tướng quân Phạm cử ông tới... để giám sát cậu Kim... ông có thể nhìn... thế nhưng ta không hy vọng ông hỏi tới quân vụ... càng không thể đụng chạm tới cậu Tiêu...nếu không...giết..."

Nói xong những lời này, Khánh Hoài lại chìm vào hôn mê.

“Điều kiện ở nơi này quá tệ, Lưu Quỳnh, lát nữa chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa Hầu gia tới thành Vị Châu, tìm thầy lang tốt nhất để chữa trị”.

Kim Phi đứng dậy nói.

Sau đó lại nói với quân y: “Ngươi cũng đi theo, sau này rửa miệng vết thương cho Hầu gia phải dùng rượu mạnh, vải bông băng bó miệng vết thương cũng phải dùng thời gian đun một tách trà bằng nước sôi mới được, đã hiểu chưa?”

“RõI" Quân y vội vàng dập đầu đáp lời.

Đưa xe ngựa của Khánh Hoài và Lưu Quỳnh ra khỏi quân doanh, Kim Phi lại trở về.

Lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, quân sĩ chặt tre trên núi đã mang theo một nghìn cây tre trở về.

Chung Ngũ tiếp nhận doanh trại tiền phong Thiết Lâm Quân, vừa khéo năm trăm người, mỗi người đều ôm một cây tre dài bốn, năm mét, lần mò trong đêm tối đi về phía bãi sông bên trong Thanh Thuỷ Cốc.

Tiểu đoàn Tiên Phong vừa đi, lại thêm binh sĩ của doanh trại khác vác xẻng, cuốc,...cũng đi về phía bãi sông. 

“Lúc này bọn họ vào cốc làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nhân đêm tối tập kích vào đại bản doanh của Đảng Hạng?”

Ông Triệu trừng mắt hỏi: “Có vài người như vậy mà cũng đòi đi tập kích đại bản doanh của Đảng Hạng có khác gì tìm cái chết!”

“Hầu gia nói rồi, ông không được hỏi đến quân vụ!”

Kim Phi lạnh lùng liếc nhìn ông lão: “Ta hy vọng không có lần sau!”

Ông lão tức tới độ run lên, nhưng vẫn không dám động tới, chỉ phất ống tay áo trở về lều của mình.

Trong lòng ông ta thậm chí còn kỳ vọng người Đảng Hạng đánh tới, dạy cho tên không biết trời cao đất dày này một bài học ra trò xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play