Hang động không lớn, chỉ cao hơn người bình thường một chút, rộng một mét nhưng rất sâu, từ cửa hang chỉ nhìn thấy ba bốn thước, bên trong tối đen như mực.
Có một đống tro ở cửa hang, một đống củi khô và cỏ khô cách đó ba hoặc bốn mét.
“Tiên sinh, ngài ở ngoài đợi một lát, ta dắt người vào bên trong xem trước”.
Thiết Chùy lấy ra một ngọn đuốc, châm lửa rồi dẫn hai cựu binh vào hang.
Tàn tro và củi khô cho thấy trước đó đã có người ở đây trú mưa, nhưng trong hang rất dễ có rắn, sâu, chuột, kiến ... nên Kim Phi không phản đối.
Đám người Thiết Chùy cầm ngọn đuốc, đi vào trong hang khoảng hơn 30 mét mới dừng lại.
“Hang động này sâu đấy”.
Thiết Chùy giơ đuốc lên kiểm tra kỹ càng rồi hét về phía cửa hang: “Tiên sinh, vào đi, bên trong không có gì”.
“Vào đi”.
Kim Phi bảo đám người Quan Hạ Nhi vào trước, sau đó là các binh lính nữ, cuối cùng mới đến y và các binh lính nam.
Trời càng lúc càng tối, quần áo của mọi người gần khô rồi nhưng mưa vẫn không ngừng rơi.
“Anh rể, khi nào chúng ta mới có thể đi vậy?”
Tiểu Nga chạy tới chỗ Kim Phi làm nũng.
“Khoảng nửa tiếng nữa chắc sẽ ngớt mưa, hơn nữa trời tối rồi, cho dù có tạnh mưa cũng không thể đi đường núi trong bóng tối được, e là chúng ta sẽ phải qua đêm ở đây”.
Kim Phi liếc nhìn bên ngoài một cái, nói: “Thiết Chùy, đốt lửa làm cơm đi, chú ý đừng để khói tràn vào trong hang động”.
“Vâng!”
Thiết Chùy đáp lại, dắt các cựu binh ra bên ngoài, dựng một đống củi đơn giản, đốt lửa, bắt đầu nấu cháo.
“Tiểu Nga, vào trong đi, khi nào xong cơm huynh sẽ gọi”.
Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga.
“Muội không vào đâu, bên trong tối lắm, đến đá cũng là màu đen, muội sợ lắm”.
Tiểu Nga lắc đầu: “Muội ở ngoài này với huynh”.
“Đá cũng là màu đen?”
Trái tim Kim Phi thắt lại, hỏi: “Đá đen như thế nào, lấy một hòn ra đây cho huynh xem nào”.