Sản lượng gạo của Đại Khang quá ít, người bình thường rất ít khi được uống rượu.
Rất nhiều người cả một đời từ lúc sinh ra đến lúc chết cũng chưa từng được uống một ngụm rượu nào.
Ví dụ như Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương, mặc dù biết có thứ tên là rượu tồn tại, nhưng lớn như thế này rồi, hôm nay là lần đầu tiên được tiếp cận rượu.
Đường Đông Đông hồi nhỏ đã từng thấy phụ thân và ca ca uống rượu, nhưng lúc đó cô ấy còn quá nhỏ, nên chưa từng thử qua.
Trong số nhóm người chỉ có mình Khánh Mộ Lam là đã uống vài lần.
“Nhuận Nương, lấy thêm mấy cái bát nhỏ nữa tới đây, mọi người cùng nhau thử”.
Kim Phi dặn dò.
Nhuận Nương vội chạy đi lấy một đống bát nhỏ, đặt tới trước mặt mọi người, mỗi người một cái.
Chu Cẩm biết lễ nghĩa, liền cầm vò rượu lên rót, khi đến trước mặt Tiểu Nga, Kim Phi liền nói.
“Tiểu Nga còn nhỏ, không được uống!”
“Anh rể, muội cũng muốn thử mà...”
Tiểu Nga vừa nghe người khác được uống, mình lại không được uống, lập tức không vui, ôm lấy cánh tay Kim Phi làm nũng.
“Được rồi, được rồi, đừng lay nữa, còn lay nữa ta sẽ chóng mặt mà ngất mất”.
Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga, cười nói: “Tiểu Cẩm, rót cho muội ấy một ít đi, đáy bát là được rồi”.
Tiểu Nga vui vẻ nâng bát rượu lên, nhưng nhìn thấy Kim Phi và Khánh Mộ Lam vẫn chưa uống, chỉ đành nhịn.
Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Nhuận Nương cũng vậy, nâng bát rượu lên rồi cùng nhìn về phía Kim Phi và Khánh Mộ Lam.