Khánh Mộ Lam cúi đầu vỗ tay.  

 

Binh lính nữ cũng vội vàng vỗ tay theo.  

 

Đợi tiếng vỗ tay ngưng lại, Khánh Mộ Lam tiếp tục nói: “Còn về biểu hiện của A Bội thì ta tin rằng mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, cô ấy là người thứ hai ra tay trong số những binh lính mới, không chỉ tự mình giết chết hai người, làm trọng thương hai người mà dưới sự giúp đỡ của mấy người A Cúc còn giết chết ba tên thổ phỉ, ngoại trừ A Mai, cô ấy là người giết địch nhiều nhất!”  

 

“Mọi người cho A Bội một tràng pháo tay!”  



 

Tiếng vỗ tay lần này hết sức nhiệt liệt, khiến cho A Bội cảm thấy hơi ngượng ngùng.  

 

“Đội binh lính nữ chúng ta thưởng phạt rõ ràng, phạm lỗi thì phải phê bình phạt tội, có công thì ta cũng sẽ không keo kiệt”.  

 



Khánh Mộ Lam nói: “A Mai, Tiểu Ngọc, A Bội có biểu hiện tốt nhất trong trận chiến đấu lần này, mỗi người được thưởng mười lượng bạc, Tiểu Ngọc và A Bội được thăng lên làm tiểu đội trưởng, tiền công gấp đôi!”  

 

Những lời này vừa mới thốt ra, mọi người đều trở nên xôn xao.  

 

Đối với đại đa số binh lính nữ mà nói, bạc mới là cách biểu dương tốt nhất.  

 

Mười lượng bạc đối với người trong núi mà nói là một số tiền lớn, rất nhiều binh lính nữ trong lòng lúc này đều đang trở nên nóng bừng, cũng có không ít người hối hận không thôi.  

 

Tại sao lúc đó mình không phải là binh lính mới đầu tiên cầm vũ khí lên chiến đấu?  

 

Mọi người đều là binh lính nữ, đều là lính mới, tại sao A Bội có thể giết được nhiều thổ phỉ như vậy mà lúc đó bản thân lại không thể dũng cảm hơn một chút?  

 

Nếu như lúc đó dũng cảm hơn một chút, có lẽ bản thân cũng có thể được lĩnh mười lượng bạc rồi.  

 

Tiền công sau này cũng có thể tăng gấp đôi, cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn một chút.  

 

Hai người Tiểu Ngọc và A Bội thì càng kích động không thôi.  

 

Khi tự tiến cử với Khánh Mộ Lam, A Bội chính là binh lính nữ có sức lực còn lớn hơn cả đàn ông, trên thực tế sức lực của cô ấy quả thực còn lớn hơn đại đa số đàn ông, đây cũng là lý do tại sao cô ấy lại có thể giết chết nhiều thổ phỉ như vậy.  

 

Đối diện với binh lính nữ, trong tiềm thức của thổ phỉ sẽ sản sinh ra tâm lý khinh thường, tuy nhiên lúc con dao dài của A Bội chém tới, thổ phỉ mới biết sức mạnh của nhát chém này mạnh tới cỡ nào, bọn chúng căn bản chẳng thể chống đỡ.  

 

Cộng thêm việc A Bội lại có sự hung ác riêng, sau khi chiếm ưu thế thì lập tức điên cuồng tấn công, hoàn toàn là cách đánh liều mạng.  

 

Vậy nên vết thương trên người cô ấy cũng là nhiều nhất so với tất cả binh lính nữ, các vết thương lớn nhỏ phải lên tới sáu đường, may là đều không phải vết thương chí mạng.  

 

Thế nhưng bây giờ A Bội lại cảm thấy hết sức xứng đáng.  

 

Đàn ông trong nhà A Bội mất sớm, việc gì trong nhà cũng đều do cô ấy đảm nhiệm, vậy nên sức lực mới lớn tới thế.  

 

Lúc trồng lúa, cả năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng chẳng kiếm được mấy đồng tiền, bây giờ chỉ giết có vài tên thổ phỉ đã có được mười lượng bạc, điều này rõ ràng quá là có lợi.  

 

Còn về Tiểu Ngọc thì lại vui vì được đề bạt lên làm tiểu đội trưởng.  

 

Cô ấy cảm thấy đã chứng minh được bản thân.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play