Còn bên nữ binh, thổ phỉ vừa đến là hỗn loạn, nếu không nhờ các nam binh chặn đa số thổ phỉ lại, A Lan, A Cúc lại có mặc áo giáp sắt, có lẽ người chết sẽ nhiều hơn”.
“Đúng thế, sự phối hợp giữa các đồng đội và áo giáp sắt vô cùng quan trọng”.
Kim Phi cảm thán.
Các cựu binh phối hợp rất ăn ý, có thể cố gắng giảm bớt thương vong.
Còn áo giáp sắt có tác dụng rất lớn trong chiến đấu vũ khí lạnh.
Trong trận chiến tối nay, Khánh Mộ Lam luôn xông pha giết được bốn tên thổ phỉ, nhưng cô ấy cũng bị trúng ít nhất năm sáu nhát dao. Nếu không có áo giáp sắt, có lẽ thi thể đã lạnh mất rồi.
Tiếc là giá cả tạo ra áo giáp sắt quá đắt, bộ mà Khánh Mộ Lam mặc không nói làm gì, là anh cô ấy tìm thợ rèn giỏi nhất Biện Kinh tạo ra, chỉ riêng nguyên liệu thôi đã cao hơn toàn bộ giá trị hiện giờ của Kim Phi, không chỉ chắc bến mà còn nhẹ nữa.
Áo giáp sắt A Cúc, A Lan mặc kém hơn nhiều, chỉ mạnh hơn áo giáp vỏ cứng mà Chung Ngũ mặc một chút.
Nhưng như thế thôi mà giá trị cũng đã gần một trăm lượng bạc rồi.
Ngay cả Thiết Lâm Quân, Khánh Hoài cũng chỉ trang bị cho những người tài giỏi, đa số quân sĩ đều mặc giáp da và giáp tre.
“Quay về nghĩ cách làm thêm một lô áo giáp sắt nữa”.
Kim Phi thầm đưa ra quyết định, đồng thời bắt đầu suy nghĩ đến cách giảm giá thành giáp sắt.
Dẫn theo thương binh nữa nên dĩ nhiên đi không nhanh, đến khi về làng Tây Hà thì trời đã tờ mờ sáng.
Chưa kịp bước vào làng đã nhìn thấy một đội khác xuất hiện trong màn sương sớm, chậm rãi đến gần cổng làng.
Rất nhiều binh lính nữ lúc này đã như chim sợ cành cong, nhìn thấy đội ngũ xa lạ xuất hiện, không cần Khánh Mộ Lam phải hạ lệnh, ai nấy đều giơ cung tên lên ngắm chuẩn vào đối phương.
Ngay cả Khánh Mộ Lam cũng bộc lộ chiến lực.
“Mọi người đừng căng thẳng, là người mình!”
Kim Phi vội vàng hô lên.
Thổ phỉ sông Cửu Lí cách quan đạo không xa, cũng làm mưa làm gió không ít năm, chắc chắn cũng tích cóp được một chút vốn liếng.
Sau khi xử lý thổ phỉ tới làng Tây Hà đánh lén, không tìm được bao nhiêu đồ có giá trị từ trên người ông cả, Kim Phi vội vàng tới dốc Dã Cẩu chi viện cho binh lính nữ và Trịnh Phương, cử Trương Lương tới sông Cửu Lí tịch thu tài sản.
Bây giờ có lẽ đã tịch thu tài sản về rồi.
Binh lính nữ vừa mới trải qua một trận chiến khốc liệt, tinh thần vẫn còn căng như dây đàn, lỡ như ai lỡ tay bắn trúng người của mình thì đúng là tức cười.
“Mọi người hạ cung nỏ xuống cả đi”.
Khánh Mộ Lam cũng nhận ra người tới là Trương Lương, có phần ngại ngùng thu chiến lực lại.
“Lương ca, thuận lợi chứ?”, Kim Phi tiến lên hỏi.