Lúc này huynh ấy đã đại khái nắm rõ được kế hoạch của bọn thổ phỉ.
Đầu tiên là hợp tác với đám thổ phỉ của dốc Dã Cẩu, sau khi làm xong công tác chuẩn bị thì bảo bọn thổ phỉ dốc Dã Cẩu xuống núi cướp bóc làng Chu gia, thu hút sự chú ý của làng Tây Hà.
Sau đó đợi đến khi Kim Phi phái người tới bao vây dốc Dã Cẩu, hậu phương khi này đã vườn không nhà trống thì bọn chúng cử người tới đánh lén làng Tây Hà.
Nhị đương gia – kẻ đã tạo nên kế hoạch này, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát.
Rất nhanh, Hầu Tử đã khiêng một thi thể tới, ném xuống dưới chân Trịnh Phương.
Trên cổ của thi thể còn có một mũi tên găm vào.
“Ồ, đây chính là nhị đương gia?”
“Thì ra là hắn!”
Trịnh Phương nheo mắt lại.
“Sao thế, huynh quen hắn à?”, Thiết Chùy hỏi.
“Trước đó A Mai đã khống chế đại đương gia của thổ phỉ dốc Dã Cẩu, ngăn cản được những tên thổ phỉ khác, suýt chút nữa thì kiểm soát được cục diện, nhưng tên này đột nhiên nhảy ra, dùng kim độc giết chết đại đương gia, sau đó kích động đám thổ phỉ, tình hình lập tức mất kiểm soát”.
Trịnh Phương nói: “Khi đó ta nghĩ rằng tên này có vấn đề nên lập tức xử hắn trước”.
“Đáng đời!”
Thiết Chùy nhổ một bãi nước bọt vào xác của nhị đương gia.
“Trước đó còn cho rằng đại lão gia nào đó của huyện phủ nảy sinh chủ ý muốn chiếm địa bàn núi Thiết Quán cơ, không ngờ rằng là một đám thổ phỉ khác”, Trịnh Phương nói.
“Không có đại lão gia làm chỗ dựa, ai dám thu lương thực, không sợ bị quan binh vây bắt sao?”
Thiết Chùy liếc nhìn đại đương gia của sông Cửu Lí một cái: “Vừa rồi trên đường còn chưa kịp hỏi, chỗ dựa của các ngươi là ai?”
“Thưa hảo hán, trước giờ đều do nhị đệ làm chuyện này, ta không biết chỗ chống lưng hắn tìm được là ai”.
Mọi người đều nhăn mặt nói.
“Gạt ai thế chứ? Ngươi là cầm đầu mà không biết hả?”
Thiết Chùy đạp một cú vào tên cầm đầu khiến hắn ta ngã nhào: “Còn gian xảo nữa thì có tin ông đây đánh chết ngươi không?”
Lúc tên cầm đầu vừa bị bắt còn có vài phần tự tin, cố chấp không chịu thua nhưng bị ngựa kéo từ làng Tây Hà chạy đến đây xem như đã sợ rồi.
Nếu không phải còn dẫn theo lang trung, ngựa chiến chạy không nhanh thì hắn ta đã bị kéo chết mất rồi.
“Hảo hán tha mạng, ta thật sự không biết”.
Tên cầm đầu quỳ rạp xuống đất không dám đứng lên: “Ta là người thô lỗ, không chu đáo, nhị đệ nói thế nào ta làm thế ấy, ta chỉ quản việc đánh đấm, chưa từng quan tâm đến những việc khác”.
“Xem ra không để ngươi chịu khổ một chút thì ngươi không biết sự lợi hại của ta”.