"Mộ Lam tỷ, tỷ ta đã hâm mộ tỷ từ lâu rồi, nhưng tối hôm qua tỷ ấy làm ca đêm, giờ đang ngủ, tỷ đợi ta một chút, giờ ta gọi tỷ ấy dậy đây!"

Khánh Mộ Lam vừa nói xong, một cậu bé bảy tám tuổi quay người chạy vào trong làng.

"Ta tham gial" “Ta tham gial" "Ta tham gial"

€ó lẽ bị cậu bé lây nhiễm, lúc này có ba nữ nhân lên tiếng muốn tham gia đội nữ binh.

Cũng có một vài cô gái muốn nhưng chưa thể hiện ngay lập tức, chắc là về bàn bạc với gia đình trước.

"Được rồi, sáng mai tất cả các cô đến sau núi cùng với A Bội đi".

Khánh Mộ Lam cười đáp.

Mấy nữ nhân biểu hiện luôn đều là những người nhà không có đàn ông, hoặc điều kiện sống rất khó khăn.

Xuất thân trong một gia đình như vậy, về cơ bản họ phải làm việc như nam giới, thể lực cũng không quá tệ.

"Tiện thể, các cô về chuẩn bị mỗi người một gói 30 cân, ngày mai sẽ dùng tới". Khánh Mộ Lam nhắc nhở. "Hiểu rồi". Mấy nữ nhân cười đồng ý.

Từ lâu, họ đã biết sáng nào đội nữ binh cũng cõng một bao 30 cân chạy lên đỉnh núi đối diện rồi lại chạy về.

"Mộ Lan cô nương, ta cũng muốn gia nhập đội nữ binh, nhưng phải bàn bạc với mẹ chồng. Ngày mai tìm cô được không?"

Một người phụ nữ hỏi.

Người đàn ông của cô ấy cũng chết trên chiến trường, mẹ chồng cô ấy giờ làm chủ gia đình.

"Được được, nhưng nếu người khác đến trước, đủ chỉ tiêu rồi thì cũng chịu đớ'.

Khánh Mộ Lam đáp. "Vậy ta sẽ về hỏi ngay rồi sẽ trả lời cô liền". Người phụ nữ quay lưng bỏ chạy về nhà.

Cũng có một số phụ nữ giống như cô ấy, vì sợ chậm chân sẽ bị người khác chiếm chỗ mất.

Bởi vì trong lòng bọn họ biết rất rõ, những người phụ  nữ có mặt ở đây trên cơ bản đều sống ở gần cổng làng, cũng chỉ có vài người nghe thấy vụ ồn ào của Tiểu Ngọc và gia đình cô ấy liền chạy ra xem trò vui, còn hầu hết đều làm việc trong xưởng dệt, hoặc ngủ ở nhà sau ca làm đêm.

Chỉ với số lượng ít như vậy, đã có năm sáu người nói muốn gia nhập đội nữ binh, khi tin tức truyền ra, nhất định sẽ có thêm người muốn gia nhập.

Đến khi đủ chỉ tiêu, muốn tham gia cũng không được.

"Tiểu Ngọc, muội nghĩ kỹ chưa?"

Khánh Mộ Lam nhìn Tiểu Ngọc.

"Nghĩ kỹ rồi!"

Tiểu Ngọc gật đầu không do dự.

Hôm đó khi bọn cướp đánh tới, phụ nữ, trẻ em và người già yếu khác đều trốn ở núi sau, nhưng Tiểu Ngọc đã lẻn ra và nấp sau để theo dõi.

Dưới sự dẫn dắt của Khánh Mộ Lam, hình ảnh những nữ binh bước ra khỏi Đả Cốc Trường với toàn thân đẫm máu đã in sâu vào tâm trí Tiểu Ngọc.

Chính là ngay từ lúc đó, Tiểu Ngọc đã đưa ra quyết định tham gia vào đội nữ binh.

"Nghĩ kỹ rồi thì đi theo ta, hôm nay còn hai mục cần   huấn luyện nữa, chưa xong đâu, vừa vặn muội đến đúng lúc”.

Khánh Mộ Lam mang theo nữ nhân trở lại núi sau, không thèm nhìn trưởng làng.

Trưởng làng, người vừa rồi kiên quyết phản đối, lúc này lại cúi đầu để Tiểu Ngọc cùng Khánh Mộ Lam rời đi.

Con người là thế đó, khi một ngành mới hoặc một thứ mới xuất hiện, họ sẽ phản kháng theo bản năng, nhưng khi mọi người đổ xô sang ngành mới, họ lập tức chạy theo xu hướng, vì sợ bị tụt lại phía sau.

"Được rồi, hết chuyện để hóng rồi".

Kim Phi mỉm cười rời đi.

Y quay lại vì sợ xảy ra xung đột giữa Khánh Mộ Lam và trưởng làng, nhưng Khánh Mộ Lam đã xử lý mọi việc tốt hơn y mong đợi.

Đại Khang có nhiều nữ hơn nam, các nữ binh của Khánh Mộ Lam cũng chỉ là một tia lửa nhỏ, tuy rằng hiện tại không dễ thấy, nhưng chỉ cần gió đông thổi qua, bọn họ sẽ nhanh chóng trở thành ngọn lửa thảo nguyên!

Đây cũng là điều mà Kim Phi muốn thấy.

Nhân vật chính đã rời đi, những người phụ nữ xung quanh cũng rời đi.

Thông tin đội nữ binh sẽ mở rộng tuyển quân cũng được lan truyền.

Đêm hôm đó, có hơn 20 người phụ nữ đến sau núi †ìm Khánh Mộ Lam để đăng ký.

Ngày hôm sau có thêm mười người nữa.

Nhưng đến ngày thứ ba, chỉ có hai người đăng ký, còn chưa vượt qua cuộc đánh giá, họ đã bị xóa sổ ở cửa ải vác nặng chạy việt dã đầu tiên.

Có người thích ớt và nghĩ rằng những người khác cũng thích ớt.

Khánh Mộ Lam khao khát vào quân đội, bất giác nghĩ rằng trên thế giới này sẽ có nhiều phụ nữ như cô.

Cùng với sự hưởng ứng của rất nhiều phụ nữ khi tin tuyển quân được đưa ra, Khánh Mộ Lam cảm thấy rằng có thể dễ dàng tuyển được năm mươi người, nhưng kết quả hiện tại đã khiến cô ấy bị đả kích rất lớn.

Khánh Mộ Lam hiểu được rằng, để suy nghĩ xem bản thân có thực sự hứng thú với đội nữ binh không, chỉ cần 3 ngày là đã nghĩ kỹ rồi.

Ba ngày rồi chưa đưa ra quyết định, nếu không phải ý chí không vững, thì cũng là gia đình phản đối, không thể đến được.

Quả nhiên, vào ngày thứ tư, thậm chí không có một người nào đến đăng ký nữa. 

“Tiên sinh, làm sao bây giờ?"

Khánh Mộ Lam sáng sớm đã chạy đến chỗ Kim Phi phàn nàn: “Ta đã nói trước mặt nhiều người là sẽ tuyển năm mươi người, bây giờ còn thiếu nhiều như vậy, thật

quá xấu hổ.

Tiên sinh đầu óc linh hoạt, mau nghĩ cách giúp ta đi.

"Bây giờ cô đã tuyển được bao nhiêu người rồi?" Kim Phi đặt chén cơm xuống, cười hỏi.

"Tổng cộng có 43 người đã đăng ký, cuối cùng chỉ có 27 người vượt qua bài đánh giá".

Khánh Mộ Lam nói: "Còn lâu mới đạt được mục tiêu ban đầu của ta".

"Tỷ lệ đào thải của cô khá cao đấy?"

Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam.

Những người phụ nữ dám đăng ký về cơ bản là đều khá tự tin vào điều kiện của mình, ít nhất cũng có một chút sức mạnh, kết quả là chỉ còn lại hai mươi bảy trong số bốn mươi ba người, tỷ lệ bị loại gần một nửa.

"Mặc dù ta muốn mở rộng đội nữ binh, nhưng không phải là ai cũng được".

Khánh Mộ Lam tự hào nói tiêu chuẩn đánh giá  thấp hơn nhiều so với cường độ huấn luyện thông thường. Nếu họ vẫn trượt, họ không đủ tư cách để tham gia cùng chúng †a”".

"“Thà thiếu mà chất lượng còn hơn nhiều mà bát nháo".

Kim Phi gật đầu đồng ý: "Đừng lo, vẫn còn thiếu hai mươi ba người, ngày mai ta hứa sẽ tuyển đủ cho cô”.

“Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, nếu chiêu của ta còn chưa đủ, †a sẽ bắt đám Thiết Chùy mặc váy vào làm nữ binh cho cô". Kim Phi cười nói. Thiết Chùy đứng ở một bên: "?22" "Được, ta sẽ đợi!"

Khánh Mộ Lam bị Kim Phi chọc cho bật cười, liếc nhìn Thiết Chùy rồi vui vẻ chạy đi.

Không biết nên đợi Kim Phi tìm người cho cô ấy, hay đợi nhìn Thiết Chùy mặc váy.

"Tiên sinh, ngài nói chuyện với Mộ Lam cô nương còn kéo ta vào làm gì?"

Thiết Chùy đau khổ nói.

Hắn là đàn ông trân chính, nếu thực sự mặc váy đi vào đội nữ binh thì còn mặt mũi nào nữa.

"Đừng lo, ta sẽ không cho ngươi mặc váy đâu".

Kim Phi cười nói: "Chờ chút nữa ngươi đi gọi sư huynh Thiết Tử qua đây".

"Được, ta đi ngay". Thiết Chùy quay đầu bỏ chạy.

Sáng hôm đó, tin tức về đội nữ binh đi tuyển người đã lan truyền khắp các làng xung quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play