Thổ phỉ chính là thổ phỉ, cho dù là tiểu đầu mục hay là đại đương gia, vừa gặp mặt liền giả vờ hung hãn, tìm cách trấn áp đối phương xuống.

Kim Phi cười gần một tiếng, ngồi vắt chéo hai chân, dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên thản nhiên hỏi:

“Ngươi là đại đương gia của núi Thiết Quán”.

“Đúng, ta là Lưu Giang”.

Đại đương gia cũng không tức giận trước thái độ của Kim Phi, chắp tay nói: “Hôm qua không phải ngươi nói ta không có thành ý sao, hôm nay ta mang thành ý tới rồi đây!”

Vẫy tay với phía sau, một nhóm thổ phỉ lập tức khiêng những chiếc thùng lớn nhỏ ra.

“Đây là một trăm cân thịt khô, một nghìn cân gạo và mười trượng vải mịn, không biết số thành ý này đã khiến ngươi hài lòng chưa?”

Kim Phi không trả lời, nhưng đám người trưởng làng đứng phía sau Kim Phi thì vô cùng phấn khích.

Bọn họ đã nộp lương thực cho bọn thổ phỉ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy thổ phỉ về làng tặng lễ vật.

Cho dù đồ nhiều hay ít, đây cho thấy rõ được thái độ  của thổ phỉ, cũng cho thấy rằng những lời trước đây của Kim Phi hoàn toàn không phải chém gió, thổ phỉ có lẽ thực sự không dám làm hại y.

Nhưng dân làng đang run lên vì sợ hãi, trước sức ảnh hưởng của Kim Phi, cuối cùng đã không còn căng thẳng nữa rồi.

Lưu Thiết đã treo sẵn dao chẻ củi vào eo, chỉ cần Kim Phi gật đầu, hắn liền dắt người tới khiêng những chiếc rương kia về.

Như vậy, bọn thổ phỉ coi như là tìm được chỗ xuống, mọi người đều có thể ngồi xuống bàn bạc lại.

Nhưng không ngờ rằng Kim Phi lại liếc nhìn những chiếc rương một cái, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Chỉ có vậy thôi à?”

Lương thực thịt khô gì đó, trông thì có vẻ nhiều, nhưng thực chất chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Chỉ riêng số tiền mà bọn thổ phỉ đã cướp của đội hộ vệ ở Đồng Sơn cũng đã đủ để mua mấy xe.

Trái tim Lưu Thiết co thắt lại, lập tức lại rút dao ra. Nhưng đại đương gia vẫn không hề có chút tức giận nào, như thể đã sớm đoán được Kim Phi sẽ không hài lòng, trên mặt nở nụ cười, sau đó lại vẫy tay với phía sau.

Một tên thổ phỉ bê một cái hộp gỗ nhỏ tới, cẩn thận đặt trên những chiếc rương.  

Mở nắp hộp ra, trong hộp gỗ có một hàng thỏi bạc.

“Cộng thêm ba trăm lượng bạc thì sao?”, đại đương gia hỏi: “Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?”

Thực chất khi đó đám thổ phỉ chỉ cướp được chưa đầy một trăm lượng bạc của đội hộ vệ, bây giờ đưa ra ba trăm lượng, hoàn toàn là gấp ba rồi.

Đối với bọn thổ phí chuyên đi cướp của như vậy quả thực là đã rất có thành ý rồi, thậm chí có thể nói là cúi đầu nhường bước.

Nhưng Kim Phi vẫn không đứng dậy, chỉ lắc đầu.

Lần này nụ cười trên mặt đại đương gia đã biến mất,

lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quá quắt quá

“Nếu như ngươi thấy quá quắt thì có thể mang đồ và cút về, ta đâu có cản ngươi!”

Giọng điệu của Kim Phi cũng trở nên lạnh lùng.

Phía sau, trái tim của đám người trưởng làng đã nhảy lên đến tận cổ họng.

Bọn họ đều không thể ngờ rằng thái độ của Kim Phi lại có thể cứng rắn đến vậy.

Bọn thổ phỉ đã bồi thường gấp ba rồi, vậy mà y vẫn không chấp nhận. Chuyện này đối với bọn chúng mà nói chính là một sự sỉ nhục! 

“Đại đương gia, phí lời với một tên nông dân miền núi làm gì, trực tiếp chém chết hắn đi!"

“Đúng vậy, đã nể mặt hắn mà hắn không biết điều!”

“Chém hắn!”

Một số tên đầu xỏ cưỡi ngựa đều rút đao ra.

Mặc dù bọn thổ phỉ ở phía sau không nghe thấy Kim Phi nói gì, nhưng nhìn thấy các thủ lĩnh của mình đều rút đao ra, ai nấy cũng đều rút hung khí của mình ra.

Hàng trăm tên thổ phỉ trông vô cùng hung tợn cùng nhau trừng mắt, lập tức hình thành một sát khí hừng hực.

Bầu không khí lập tức hạ xuống mức cực điểm.

Mặc dù đang là mùa hè nóng nực nhưng tất cả dân làng đều cảm thấy như rơi vào hầm băng.

Có càng nhiều dân làng run rẩy hơn.

Nhưng đối với Kim Phi, người đã từng trải qua trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, khí thế mà bọn thổ phỉ vặt vãnh này toát ra thật sự không có gì đang nói cả, cộng thêm với sự tự tin trong lòng khiến cho Kim Phi cảm thấy bọn chúng thật nực cười.

Giống như một đứa trẻ ba tuổi trừng mắt nhìn bạn và hét lớn “Ta sẽ đánh ngươi đấy' vậy. 

“Phải nói rằng ngươi rất có dũng khí đấy!”

Đại đương gia thấy Kim Phi vẫn không lay chuyển gì, vươn tay móc mấy phiếu ngân lượng trong người ra ném vào chỗ cái rương.

“Bây giờ đã đủ chưa?”

“Tàm tạm”.

Kim Phi búng ngón tay về phía sau, Lưu Thiết lập tức dắt người tới, bê những rương lớn rương nhỏ này đi.

Cục đá nặng trĩu trong lòng đám người trưởng làng cuối cùng cũng rơi xuống.

“Được rồi, đồ ta lấy rồi, các ngươi có thể cút rồi đấy!" Kim Phi lười biếng vươn vai đứng dậy, sau đó thản nhiên xua tay, giống như xua đuổi một lũ ruồi đáng ghét vậy.

Mí mắt đại đương gia dựng ngược lên, tức giận nói: “Vậy đồ của ta thì sao?”

“Đồ gì?", Kim Phi ngạc nhiên hỏi. “Bằng hữu, như vậy không vui nữa đâu đấy?” Trong mắt đại đương gia xẹt qua một tia hung ác:

“Ngươi nhận đồ của ta thì nên biết điều giao guồng quay tơ ra, và sau này không được phép sử dụng nữa!”  

*Ồ, thì ra ngươi mang đồ đến là vì muốn mua guồng quay tơ của ta sao, ta còn tưởng là bồi thường chứ”.

Kim Phi cố tình tỏ ra ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nói: “Nếu như muốn mua guồng quay tơ của ta, sau này còn không cho ta dùng thì chỗ đồ đó không đủ đâu”.

“Ngươi muốn bao nhiêu?”

Đại đương gia nghiến răng hỏi.

“Guồng quay tơ là bảo vật vô giá trị, bao nhiêu tiền cũng không đủi”

Kim Phi lắc đầu một cách quyết đoán. “Vì vậy, ngươi đang chơi ta sao?” Đại đương gia gẵn từng câu từng chữ.

Rõ ràng là cơn giận trong lòng đã bùng lên mãnh liệt và không thể nào kiềm chế được.

Cho dù là Chu sư gia cũng chưa từng chơi đùa ông ta như vậy.

“Ui trời, vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra rồi?”

Kim Phi làm bộ kinh ngạc: “Xem ra ngươi cũng chưa đến độ ngu hết thuốc chữa, vẫn hơn lợn rừng một chút”.

“Tiểu tử, không phải ngươi cho rằng ta thực sự: không dám giết ngươi đấy chứ?” 

Đại đương gia trừng mắt hỏi.

“Ngươi dám sao?”, Kim Phi hỏi ngược lại: “Chủ nhân của ngươi có lẽ đã nói với ngươi, không được động vào. ta đúng không?”

“Đây chính là lý do mà ngươi dám ngông cuồng với †a sao?”

Đại đương gia bật cười, chỉ tay vào đám nông dân phía sau Kim Phi: “Đúng vậy, ta không thể giết ngươi, nhưng ta có thể giết bọn chúng! Ta có thể giết người nhà của ngươi! Ta có thể giết chết tất cả mọi người có liên quan đến ngươi!”

“Ngươi nghĩ như vậy sẽ khiến ta sợ sao?”

Kim Phi đáp trả lại ông ta: “Đám người thổ phỉ các. ngươi không thể nói được những lời khác à? Suốt ngày cái trò ra oai dọa dẫm”.

“Ngươi cho rằng ta đang dọa ngươi sao?”

Đại đương gia lập tức rút đao dài ra, u ám nói: “Ta có thể bảo đảm với ngươi, nếu như hôm nay ngươi không giao guồng quay tơ ra, ta sẽ giết hết tất cả những người có mặt ở đây!”

“Người nhà của ngươi, phụ nữ và người già đều đang trốn ở sau núi đúng không?”

“Không cần vội, đợi giết hết đám người này, ta sẽ phái người ra sau núi, bắt toàn bộ ngưòi nhà của ngươi về đây, ở trước mặt ngươi, giết từng người từng người một cho ngươi xeml”

Nghe thấy những lời này, trưởng làng chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, không phải nhờ Lưu Thiết đỡ, nhất định ông ấy đã ngã phịch xuống đất rồi.

Dân làng phía sau ông ấy cũng bị dọa cho tái mét mặt mày.

Nhưng biểu cảm của Kim Phi vẫn bình thản như cũ, mỉm cười lắc đầu.

“Vừa rồi ta đã cho ngươi một cơ hội sống nhưng. ngươi không biết năm lấy, bây giờ ngươi hết cơ hội rồi!”

“Vậy thì ta rất muốn xem xem, ngươi có thủ đoạn gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play