“Không vất vả, tiên sinh chấp nhận dạy ta là xem trọng ta, ta rất cảm kích”.

Mãn Thương cười, sau đó đón lấy chén trà của Kim Phi, một hơi uống cạn.

Sau khi đi theo Kim Phi, trong thôn không còn ai dám cười nhạo hắn nữa.

Mặc dù bận tối mắt tối mũi, nhưng Mãn Thương cảm thấy vui từ tận đáy lòng.

“Tiên sinh, ca ca của ta lại tìm thêm được vài thợ xây, huynh nghĩ xem lô hàng này bao giờ thì hoàn thành?”

Mãn Thương hỏi.

€ó lẽ là do trước đây từng chịu thiệt, vì vậy Đường Đông Đông cực kỳ quan tâm vấn đề bảo mật.

Không chỉ riêng phường tơ, khi nghe nói Kim Phi uốn xây một lò luyện gang mới, hắn nhanh chóng giao phó cho Trương Lương và Thiết Ngưu chạy tới mấy thị trấn, tìm các thợ xây về để xây dựng các bộ phận khác nhau của lò.

Trên thực tế, muốn luyện được thép tốt, ngoài lò luyện còn cần công nghệ nghiêm ngặt và thêm các loại bột khoáng trợ lực, đây mới là công nghệ cốt lõi thực sự. 

Cho dù những công nhân này đi ra ngoài và xây thêm những chiếc lò y hệt, không có những thứ này cũng không thể tạo ra được sắt tốt.

Kim Phi cũng biết Đường Đông Đông là vì muốn tốt cho y, vì vậy không từ chối, tuy nhiên Kim Phi không quá để tâm đến chuyện này, tiện mồm đáp:

“Ngươi cứ xem rồi sắp xếp là được rồi”.

Đối với Mãn Thương, đây là sự tín nhiệm mà Kim Phi dành cho hắn, những mệt mỏi suốt mấy ngày nay đều đã bị quét sạch.

Đã tới đây rồi, sau khi xem xong lò luyện gang, Kim Phi lại đi theo Mãn Thương tới xem xưởng dệt.

Xưởng dệt mới rất rộng và cần rất nhiều guồng quay tơ, thợ mộc đã gửi tới phụ kiện cho gần một trăm chiếc.

Gông việc được sắp xếp hôm nay đã gân hoàn thành xong, Kim Phi giúp Mãn Thương tổng hợp lại.

Kết quả còn chưa ra khỏi sân liền nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.

Nghe thấy giọng của Quan Trụ Tử truyền ra, Kim Phi không khỏi cau mày, bước nhanh vào.

Vừa bước vào cửa đã thấy Đường Đông Đông chặn cửa xưởng dệt, Quan Trụ Tử đứng ở cửa phách lối, Quan Hạ Nhi đứng ở bên cạnh khuyên ngăn. 

“Đường Đông Đông, ta nói cho cô biết, nếu như cô dám ngăn ta, có tin ta đánh chết cô không?”

Quan Trụ Tử đứng quay người lại với Kim Phi, chỉ vào mặt Đường Đông Đông nói.

Nói xong liền đẩy Quan Hạ Nhi ra, quay lại nhặt cây gậy trên mặt đất.

Thấy Kim Phi và Mãn Thương đi tới, Quan Trụ Tử không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại còn chạy tới trước mặt Kim Phi, phẫn nộ chỉ vào Đường Đông Đông nói: “Kim Phi, đệ tới thật đúng lúc, mau giúp ta nói lý!”

Kim Phi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cây gậy trong tay Quan Trụ Tử một cái.

Quan Trụ Tử cười trừ, vất cây gậy đi, tiếp tục nói: “Kim Phi, đệ đến nhà ta cũng thấy rồi đấy, guồng quay tơ của chị dâu đệ cũ quá rồi, tốc độ quay rất chậm, ta muốn tặng cho nàng ấy một cái guồng quay tơ mới”.

“Ta tới tìm Hạ Nhi bàn bạc, Hạ Nhi không nói gì nhưng con nha đầu Đường Đông Đông này cứ nằng nặc nói không được, ta nói cô ta hai câu, Hạ Nhi lại còn bảo. vệ cô ta chứ”.

“Em rể, chúng ta là người một nhà, Đường Đông Đông là cái thá gì, dựa vào đâu mà...”

“Đường Đông Đồng là chủ hiệu buôn mà ta mời tới, phường tơ phát triển được tới ngày hôm nay, không hề ít công lao của cô ấy”. 

Kim Phi ngắt lời Quan Trụ Tử, lạnh lùng nói: “Nếu như huynh còn dám nói lời thô lỗ với Đông Đông và Hạ Nhi một lần nữa, đừng trách ta không nể mặt! Còn nữa, sau này không được phép tới gần phường tơi”

Sau khi lăn lộn trên chiến trường vài tháng, Kim Phi đã không ít lần ra lệnh chém giết binh lính Đảng Hạng, bình thường thì dáng vẻ rất thư sinh nho nhã, nhưng một khi y nổi giận, khí thế lập tức toát ra.

Mặc dù âm giọng không cao, cũng không nói những lời gay gắt, nhưng ánh mắt lạnh lùng của y khiến cho Quan Trụ Tử toát mồ hôi lạnh.

Giống như giây tiếp theo Kim Phi sẽ giết người vậy.

Lúc này Quan Trụ Tử mới nhớ ra, Kim Phi không còn là thư sinh yếu đuối nữa mà là một anh hùng đánh hổ đã từng chinh chiến chiến trường.

Hắn cúi đầu bỏ chạy.

Quan Hạ Nhi cũng bị ánh mắt vừa rồi của Kim Phi dọa sợ, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Tướng công, chàng đừng tức giận, ta quay về sẽ nói chuyện với ca ca...”

“Không cần nói gì với huynh ta hết bảo huynh ta về luôn đi!”

Kim Phi lạnh lùng nói.

Khoảng thời gian này đàn ông của thôn Quan Gia thể hiện rất tốt, ai nấy cũng làm việc vô cùng chăm chỉ, cả  ngày nóng nựa cũng không nghỉ trưa, ăn cơm xong liền chạy đi làm luôn.

Khiến cho Kim Phi cảm thấy rất hài lòng.

Quan Trụ Tử cho rằng mình là anh rể của Kim Phi nên không làm gì, từ sáng đến tối chỉ lượn lờ quanh thôn.

Gần đây Kim Phi rất bận nên không buồn để ý đến hắn.

Nhưng tên này càng lúc càng không biết điều, lại còn định ra tay đánh Đường Đông Đồng, vậy thì Kim Phi không thể trơ mắt đứng nhìn được.

Quan Hạ Nhi nghe ra được sự tức giận của Kim Phi, khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói “vâng”.

Sau khi gả vào nhà chồng, Kim Phi xếp vị trí đầu tiên trong lòng Quan Hạ Nhi, mặc dù rất đau lòng vì chuyện chồng và ca ca xung đột nhưng vẫn luôn đứng về phía Kim Phi.

“Đông Đông, xin lỗi”.

Sau khi Quan Hạ Nhi đi, Kim Phi xin lỗi Đường Đông Đông: “Ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô không sao chứ?”

“Không sao, Hạ Nhi tỷ luôn giúp ta ngăn Trụ Tử ca lại”. 

Đường Đông Đông không ngờ rằng Kim Phi lại xin lỗi, vội vàng xua tay.

Kim Phi nghĩ một chút, nói:

“Sau khi chuyển tới đây, phường tơ sẽ do cô phụ trách, khi quay về ta sẽ sắp xếp hai cựu binh bên cạnh cô, nếu như lại xuất hiện chuyện như vậy, cô cứ gọi cựu binh đánh cho hắn một trận là được rồi”.

Một nhà lãnh đạo có năng lực không cần phải làm mọi thứ một mình, nhưng phải biết phân chia công việc hợp lý.

Sau khi quan sát một khoảng thời gian, Đường Đông Đông là người mà Kim Phi đã nhận định, là người quản lý phường tơ thích hợp nhất.

Bên này giao cho cô ấy, Kim Phi có thể dành nhiều thời gian và công sức hơn cho các công việc khác.

“Phi ca huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến huynh thất vọng”.

Đường Đông Đông nghe vậy, vui mừng gật đầu. Cô ấy đợi câu này của Kim Phi lâu lắm rồi.

“Đi thôi, tới chỗ guồng quay tơ, tranh thủ chuyển tới càng sớm càng tốt”. 

Kim Phi mỉm cười đi vào bên trong. 

Chuyện xảy ra bên này bằng cách nào đó đã lan truyền đến lão tộc trưởng của thôn Quan Gia, buổi trưa khi Kim Phi và Mãn Thương đi ăn, phát hiện lão tộc trưởng đã âm thầm đứng ở khu đất trống trước sân nhà Kim Phi.

“Tỷ phu, huynh cuối cùng cũng quay về rồi”.

Tiểu Nga nhảy ra từ phía sau cây lớn, kéo tay Kim Phi nói: “Tam gia đợi huynh cả buổi sáng rồi”.

“Gứ đứng ở đây đợi thôi à?”

Kim Phi ngạc nhiên nhìn trưởng làng.

Lúc này đang là mùa hè, mặt trời vừa ló ra đã chiếu nắng chang chang, trưởng làng không tìm được chỗ râm, cứ đứng chờ suốt như vậy dưới trời nắng.

“Ừm".

Tiểu Nga gật đầu nói: “Tam gia cũng không bảo. người đi gọi huynh, muội và tỷ tỷ mang nước đến ông cũng không uống, cứ đứng suốt như vậy, tỷ tỷ khóc mấy. trận rồi”.

“Ông lão này đúng là cứng đầu”. Kim Phi đại khái đoán ra được nguyên nhân vì sao. trưởng làng đợi mình, dở khóc dở cười đi tới, đồng thời dặn dò: “Tiểu Nga, rót chén nước qua đây”.

Một ngày nóng nực như vậy, sợ răng ông lão sẽ say nắng mất.

“Tiên sinh...”

Lão tộc trưởng đang định nói thì liền bị Kim Phi chặn lại.

“Tam gia, ta biết ông định nói gì, ta không phải là người nhỏ nhen như vậy, sẽ không vì một mình Quan Trụ 'Tử mà giận lây các huynh đệ thúc bá đâu”.

“Ông cũng thật là, vì chút chuyện nhỏ này, có đáng không?”

Kim Phi dìu lão tộc trưởng vào trong phòng: “Ông cứ yên tâm, sự nỗ lực của mọi người ta đều thấy hết, chỉ cần làm việc chăm chỉ, tiền công sẽ không thiếu một đồng nào đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play