Đổng Trường Lượng bị đánh quay cuồng rồi lồm cồm bò dậy. Phường binh khí của Từ gia chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. 

 "Các ngươi đúng là khinh người quá đáng, dám gây chuyện ở phường binh khí của Từ gia." 

 Mấy gã người làm khác lập tức lao đến tranh cãi với mấy người này. Những năm qua Từ gia làm ăn buôn bán, có được danh tiếng tốt đẹp, bọn họ lại ngang nhiên đến đây đánh mặt Từ gia. 

 "Mẹ kiếp, đánh chết bọn nó cho ta, để xem quản sự Từ gia có ra mặt hay không." 

 Đội trưởng của đám người đánh thuê có một vết sẹo thật dài trên mặt, người khác gọi hắn là Đao Ba Hổ, tính tình tàn nhẫn độc ác. 

 Ai cho hắn ta lá gan ngang nhiên đến đây gây sự với Từ gia? Gia chủ của Từ gia là cảnh giới Tẩy Linh, còn có vài vị chấp sự khác cũng là cảnh giới Tiên Thiên. Chuyện này có gì đó không bình thường. 

 Toàn bộ đám người đánh thuê tay đấm chân đá đá, cả phường binh khí loạn lên, binh khí treo trên tường rơi lạch cạch đầy đất. 

 Những người đi lại trên phố phòng nghe thấy có tiếng đánh nhau, một đám người ùa vào xem, vây quanh trước phường binh khí mà chỉ trỏ. 

 "Đao Ba Hổ uống lộn thuốc à, dám đi đập phá cửa hàng của Từ gia, có phải hắn không muốn sống nữa không?" 

 Đám người kinh ngạc hô hoán, hành động của đám người đánh thuê Đao Ba Hổ làm bọn họ sợ ngây người. Phường binh khí không khác gì bãi chiến trường, mấy tên người làm và Đổng chưởng quầy nằm trên mặt đất r3n rỉ không ngừng, bị bọn họ đánh cho thương tích đầy mình. 

 "Vận số năm nay của Từ gia đúng là xui xẻo, những luyện khí đại sư mấy năm nay bồi dưỡng được đã bị Điền gia cướp hết, làm cho công việc càng ngày càng đi xuống." 

 Có tiếng thở dài vang lên trong đám người. Thành Thương Lan liên tục thay đổi, có người khởi quật, đương nhiên cũng có người ngã xuống. 

 "Chỉ trách bọn họ tự mình tìm đường chết, ta nghe nói Điền gia muốn liên hôn với Từ gia, lại bị Từ Nghĩa Lâm từ chối. Ông ta tuân thủ hứa hẹn với Liễu gia, tình nguyện gả một đại mỹ nhân như vậy cho một tên phế vật." 

 Trong thành Thương Lan này, không ai không biết đến dung mạo của đại tiểu thư Từ gia, lời đồn về dung nhan tuyệt thế của nàng đã truyền đi khắp toàn bộ hoàng triều Đại Yến. 

 Một giai nhân như vậy, lại gả cho một tên táng gia bại sản, hai tay trói gà còn không chặt, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, khiến cho vô số thanh niên tuấn tài thất vọng, than thở thế đạo bất công. 

 Sau khi tấn công người khác, Đao Ba Hổ không rời đi luôn, mà tìm đại một chỗ ngồi chờ, chờ quản sự của Từ gia đến, lúc nãy đã có người chạy đi để thông báo cho Từ gia nhanh chóng phái người đến đây. 

 Phòng luyện khí! 

 Đã đến thời khắc mấu chốt, trường đao đã cơ bản thành hình, Hồ Thích dốc cạn toàn bộ thể lực của mình, mệt rã rời ngồi bệt xuống đất. 

 "Keng..." 

 Một nhát búa cuối cùng phang lên trường đao, phát ra âm thanh trong vắt, vang vọng khắp phòng luyện khí. 

 "Lần đầu tiên luyện chế, tì vết không che được ánh ngọc, một chút tỳ vết không ảnh hưởng đến chất lượng trường đao." 

 Liễu Thanh Dương giơ trường đao lên, cực kỳ hài lòng. Thân đao dài hai thước, rộng bằng ba ngón tay, nặng bảy mươi cân. Một thanh đao nhỏ như vậy lại có trọng lượng cực nặng, điều này có liên quan rất lớn đến thủ pháp thiên luyện, mật độ tinh thiết tăng lên gấp mười lần. 

 Lưỡi đao không quá dài, vành hơi cong, dễ dàng đeo, lưỡi đao tỏa ra khí thế sắc bén. Hắn nhổ một sợi tóc xuống, khẽ phất một cái, sợi tóc tách ra làm hai, thổi một cái đã đứt đôi. 

 "Thật là một thanh trường đao sắc bén, cô gia, đây thật sự là lần đầu tiên ngài luyện chế binh khí sao?" 

 Trong mắt Hồ Thích toát lên vẻ kinh nể, hắn đứng lên. Cùng luyện chế trường đao với Liễu Thanh Dương đã mang lại cho hắn thu hoạch quá lớn. Cếu việc luyện chế ra thanh binh khí thiên luyện đầu tiên này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ thành Thương Lan khiếp sợ. 

 "Hồ Thích, ngươi còn nhớ chuyện ta vừa nói với ngươi không? Có muốn trở thành một thế hệ luyện khí đại sư không?" 

 Liễu Thanh Dương lấy ra một khối vải đỏ để bọc trường đao lại, cầm trong tay, vô cùng nghiêm túc hỏi Hồ Thích. 

 "Cô gia... Không phải, sư phụ, ta nguyện ý bái cô gia làm sư phụ." 

 Hồ Thích quỳ xuống, bái Liễu Thanh Dương làm sưu phụ. Điều kỳ quái là Liễu Thanh Dương lại không từ chối. 

 "Được lắm, ta nhận ngươi là đệ tử, nhưng chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, những chuyện xảy ra ngày hôm nay không được phép tiết lộ ra ngoài. Từ gia cần có nhân tài như ngươi, về sau nếu có người ngoài thì ngươi vẫn nên gọi ta là cô gia." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play