Dễ có khi đây là bạn gái anh ta lắm.
Vì để tránh phải lúng túng phiền toái, Ngu Từ quyết định chờ bọn họ rời đi rồi mới đi ra.
Nhưng Lục Nghiêm Kỳ đã thoáng nhìn thấy cô, anh dừng bước lại, “Nhan Nhan.”
Người đẹp ở bên cạnh cũng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Chị Nhan Nhan?”
Ngu Từ ngẩn người mấy giây.
Người đẹp đó kéo Lục Nghiêm Kỳ đi tới, kích động nói: “Chị không nhớ em à? Em là Hoàng Thanh đây.”
Ngu Từ nhớ ra, Hoàng Thanh là em gái họ của Lục Nghiêm Kỳ, con gái của chú ba nhà anh ấy, khi còn bé đã từng gặp nhau.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy mà Hoàng Thanh vẫn còn nhớ cô?
Hoàng Thanh tưởng Ngu Từ quên mất rồi nên nói tiếp: “Lúc trước em từng nhìn thấy ảnh của chị ở nhà anh họ, anh ấy giữ tấm hình ấy như bảo bối vậy, sau đó em hỏi thím, thím nói đó là chị Nhan Nhan.”
Sao lại có ảnh của cô ở nhà Lục Nghiêm Kỳ? Ngu Từ không nhớ nổi, trừ tấm ảnh chụp chung vào năm bọn họ năm tuổi ra, cô và Lục Nghiêm Kỳ chưa từng có thêm tấm hình nào khác.
Lục Nghiêm Kỳ không chịu cho Hoàng Thanh xem bởi vì cảm thấy việc quen biết cô là một chuyện mất mặt.
Cũng không phải Ngu Từ có thành kiến gì, mà chỉ là vào thời niên thiếu ấy, rất nhiều lần Lục Nghiêm Kỳ khiến cho cô có loại cảm giác này.
Khi đó cô cứ ngốc nghếch như vậy, cho dù biết từ tận đáy lòng anh không coi trọng cô, nhưng Ngu Từ vẫn như cũ, không thể nào quản được trái tim mình cứ thích anh ấy.
Nhớ hồi học tiểu học, cũng không rõ cụ thể là năm lớp mấy, khi ấy trường học tổ chức hoạt động dã ngoại, trong lớp chia thành mấy nhóm, yêu cầu phải đem theo vật dụng và nguyên liệu nấu ăn, Ngu Từ được phân công đem theo bếp than.
Vì vậy cô đã phải đem tới trường cái bếp than cũ nát duy nhất trong nhà, đến khi dã ngoại kết thúc thì cái bếp cũng vỡ tan nát, cô sợ bị Tần Hoa Nguyệt mắng, quyết định đem cái bếp vỡ nát ấy về nhà.
Vào buổi trưa lúc tan học, khi các bạn học bên cạnh đang lục tục ra về, một mình Ngu Từ chật vật ôm cái bếp lò vừa mới đốt xong vẫn còn nóng hổi đi xuống lầu, cùng lúc đó chạm mặt với Lục Nghiêm Kỳ đang đi lên.
Cô rất muốn lên tiếng chào hỏi, hoặc là ít nhất nhìn thấy cái bếp than nặng như thế này, nể tình quen biết nhau, anh có thể lịch sự xách xuống lầu giúp cô.
Nhưng thiếu niên áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề, tiên y nộ mã ấy giống như là người xa lạ vậy, chỉ quét tầm mắt về phía cô từ dưới lên trên rồi nhàn nhạt lướt qua bên cạnh.
Ngu Từ vĩnh viễn không quên được ánh mắt kia, nếu như lúc ấy có một cái hố trên mặt đất, cô thật sự muốn đem toàn thân chật vật này của mình vùi xuống.
Cô ngẩng đầu không nói lời nào ôm theo cái bếp lò đi cả đoạn đường, tránh đi bao nhiêu ánh mắt khác thường, đi mãi tới một chỗ góc khuất hẻo lánh, cô buông cái bếp lò ngồi xổm xuống, bàn tay bị hun nóng đỏ ửng lên, quần áo bẩn thỉu, nhìn bản thân nhếch nhác như vậy, trước mắt lại hiện ra ánh nhìn khinh miệt của Lục Nghiêm Kỳ, trong hốc mắt lệ nóng vờn quanh.
Rất nhiều lần, khi cô và Lục Nghiêm Kỳ gặp nhau ở trường, anh đều làm như không quen biết, tránh xa cô.
Lần nào cũng như vậy.
Ngu Từ gật đầu một cái với Hoàng Thanh, “Chị vẫn nhớ em.”
Hoàng Thanh nghe vậy thì rất vui vẻ, “Chị cũng đăng ký thẻ tập luyện ở đây sao, sau này có thể cùng nhau đi, lúc trước em đã lãng phí mất cả nửa năm, vừa hay hai người chúng ta có thể đốc thúc lẫn nhau.”
Hoàng Thanh lại hỏi Ngu Từ không ít chuyện, đều là liên quan đến những chuyện gần đây của cô. Toàn bộ quá trình, Lục Nghiêm Kỳ chỉ đứng nghe, không nói câu nào.
Hàn huyên đến là vui vẻ, Hoàng Thanh nhớ ra còn chưa có phương thức liên lạc của Ngu Từ, cô lấy điện thoại ra, “Chị Nhan Nhan, chúng ta kết bạn Wechat đi, thuận tiện liên lạc.”
Đối diện với một Hoàng Thanh hết sức nhiệt tình thế này, Ngu Từ khó lòng từ chối. Mặc dù cô không có liên quan gì với Lục Nghiêm Kỳ nhưng không ai đưa tay đánh người đang cười cả, cũng không cần thiết làm khó Hoàng Thanh.
Hoàng Thanh cúi đầu gửi lời mời kết bạn, thuận miệng hỏi: “Chị có Wechat của anh ấy không?”
“Chị không.”
“Hai người có phải thanh mai trúc mã không vậy?” Hoàng Thanh ở giữa liếc nhìn hai người, “Còn không cả kết bạn Wechat với nhau?”
Ngu Từ có chút lúng túng, cũng không thể nói “Tôi và anh của em không thân”, dẫu sao quan hệ bố mẹ hai nhà thân thiết như vậy, nói không quen đâu có được, cô còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào đã thấy Lục Nghiêm Kỳ mở miệng: “Mấy năm nay cũng không có liên lạc.”
Hoàng Thanh nói đùa: “Đúng ha, suýt chút nữa thì quên ông anh này phải bảo mật công tác, cũng khó trách chị không liên lạc được anh ấy.”
Lục Nghiêm Kỳ lườm Hoàng Thanh, “Em nói nhảm ít thôi.”
Hoàng Thanh cười hì hì làm mặt quỷ với Lục Nghiêm Kỳ khiến anh bật cười một tiếng, lúc ngẩng đầu, tầm mắt anh và Ngu Từ chạm nhau, nụ cười vẫn còn trên khóe môi.
Mặt anh khẽ khựng lại, còn Ngu Từ thì nhìn đi chỗ khác vờ như không để ý.
Lục Nghiêm Kỳ nhìn gò má của cô mấy giây rồi mới thu hồi tầm mắt.
Điện thoại di động reo lên, là Ngu Chiêm Hành gọi tới.
Nói chuyện mấy câu, Ngu Từ cúp điện thoại, nói: “Em trai tôi tới đón, tôi ở đây chờ em ấy, hai người cứ đi trước đi.”
Lục Nghiêm Kỳ nhìn cô nói: “Cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Hoàng Thanh khá bất ngờ, nhíu mày nhìn anh.
Ngu Từ không chú ý tới biểu tình của Hoàng Thanh, “Còn có bạn gái của nó nữa, không tiện.”
Lục Nghiêm Kỳ đành không kiên trì nữa.
Ngu Chiêm Hành cùng với bạn gái Mạnh Hàm Vi đi tới bên ngoài phòng tập tìm Ngu Từ, vừa hay chạm mặt Lục Nghiêm Kỳ, hai bên chào hỏi rồi rời đi.
Mạnh Hàm Vi nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, vừa gặp đã tố cáo với Ngu Từ vừa rồi bị Ngu Chiêm Hành bắt nạt, sau đó nói: “Chị, anh đẹp trai lúc nãy là ai vậy, đẹp trai thật sự, so với một số người còn đẹp trai hơn gấp một trăm năm mươi lần.”
Ngu Chiêm Hành nghe thấy liền dừng bước, xoay người túm Mạnh Hàm Vi lại, xách lên, “Em nói cái gì đấy, em nói rõ ra xem như thế nào lại đẹp trai hơn anh?”
Mạnh Hàm Vi bị dọa, tránh vội ra sau lưng Ngu Từ, vừa trốn vừa cười nói: “Em là đang nói một số người, không hề nói gì tới anh nhé, bớt tự luyến lại, anh còn chưa có đủ tư cách mà so với người ta kìa!”
Ngu Chiêm Hành duỗi cánh tay lôi Mạnh Hàm Vi ra, “Em đừng hòng chạy thoát!”
Mạnh Hàm Vi lầm bầm trong miệng, “Anh kích động không muốn nhìn thấy người khác đẹp trai hơn mình như vậy sao, em khuyên anh nên đối mặt với hiện thực đi có được không?”
Ngu Từ đã quá quen với kiểu đấu khẩu ấu trĩ của hai người bọn họ rồi, nhưng hôm nay lại cảm thấy bị ngược đến lạ, cảm thấy bản thân như một cái bóng đèn siêu sáng.
Đến bãi đỗ xe, Mạnh Hàm Vi phàn nàn cái người mù phương hướng Ngu Chiêm Hành lại không tìm được chỗ để xe nữa rồi, lần trước hai người họ còn từng phải đi hết một vòng toàn bộ bãi đỗ xe để tìm xe, Ngu Chiêm Hành quay đầu nói: “Đây là lần cuối, nhất định không còn lần sau nữa.”
Mạnh Hàm Vi trả lời như mọi lần: “Em không tin.”
Thành công chặn họng Ngu Chiêm Hành.
Lúc đến bên cạnh xe, Ngu Từ mở cửa ngồi xuống ghế sau xe, Mạnh Hàm Vi cũng bám đuôi theo lại bị Ngu Chiêm Hành gọi lại: “Em lên ghế phụ lái ngồi đi.”
“Tại sao chứ?”
“Để cho chị ấy được yên tĩnh một mình đi, chắc chắn bây giờ chị ấy đang rất phiền não.” Ngu Chiêm Hành nhướn nhướn mày với cô.
Mạnh Hàm Vi không hiểu chuyện gì, lên xe thắt dây an toàn xong, quay qua hỏi Ngu Chiêm Hành, “Chị ấy sao lại như vậy?”
Ngu Chiêm Hành khởi động xe, “Em vừa nhìn thấy người đàn ông đó chưa?”
“Chính là anh trai trông còn đẹp trai hơn anh kia, anh ấy làm sao?”
Ngu Chiêm Hành cắn răng, nhẫn nại nói: “Cậu ta cùng chị của anh từng có qua lại.”
Mạnh Hàm Vi lập tức hiểu ý, “Ồ ~~~ anh ấy là bạn trai cũ của chị?”
“…”
“Không phải”, Ngu Chiêm Hành đánh tay lái, chạy xe ra khỏi hầm gửi xe, nghiêm túc nói, “Là đối tượng thầm mến, cũng là……”
Mạnh Hàm Vi có chút khẩn trương: “Cái gì?”
“Đối tượng tỏ tình thất bại.”
Vừa dứt lời, Ngu Từ ngồi ở phía sau không nhịn được nữa lên tiếng cảnh cáo: “Ngu Chiêm Hành ~~~”
Ngu Chiêm Hành cợt nhả cười, “Chị cũng đâu có thích cậu ta nữa, còn để ý mấy chuyện này làm gì?”
Cô quả thật không thích anh nữa, nhưng cô cũng cần giữ chút mặt mũi chứ.”