- Thanh Y, nếu có chuyện gì không vui thì muội cứ nói với đại ca. Đừng nén ở trong lòng.

Lạc Minh Viễn thật lòng quan tâm tới tâm tư tình cảm của Thanh Y, bởi vì ở độ tuổi thiếu nữ nàng cũng giống như bao cô nương khác, chắc nội tâm cũng hằng ấm ủ bao cảm xúc hỗn độn mang tên nhi nữ tình trường?

Trong tâm hắn đã thầm nhận định như vậy!

Lạc Minh Viễn là người thấu suốt nhân tâm. Ở hắn luôn có gì đó thật mẫn cảm và khéo nắm bắt sự việc. Dẫu rằng Thanh Y chỉ là dưỡng nữ của hầu gia và phu nhân thì Lạc Minh Viễn vẫn nhất nhất dùng chân tâm để mà đối đãi.

Bởi hắn sớm đã xem nàng là người quan trọng, yêu thương che chở không khác gì tam muội của mình.

Thanh Y bị ánh nhìn đượm vẻ quan tâm của hắn làm cho cảm động, mắt nàng long lanh như giọt sương sớm:

- Cảm ơn huynh đã quan tâm tới muội! Nhưng thực lòng, Thanh Y không thể nói ra được!

Thanh Y né tránh, không muốn bộc bạch nỗi lòng. Tâm tư sâu kín chôn giấu bấy lâu nay của nàng cũng chỉ có trời đất biết cùng! Nàng tự nhủ, sau này phải che giấu bản thân kĩ càng, không thể hiện cảm xúc một cách lộ liễu trước người có khả năng đọc vị được nàng như thế.

Thấy nàng nói vậy Lạc Minh Viễn chỉ biết gật đầu. Để nàng không phải khó xử, hắn tinh tế lảng sang chuyện khác:

- À, vậy còn tỷ muội tốt của muội ấy, nàng ta thế nào rồi?

Thanh Y đang muốn di chuyển quân cờ, thấy Lạc Minh Viễn đột nhiên hỏi thăm tình hình của Tĩnh Như thì cũng hơi ngạc nhiên, nàng nhẹ giọng đáp:

- Tĩnh Như đã bình an trở về rồi! Nhờ huynh đệ tốt của huynh cả đấy!

Nhắc mới nhớ, Thanh Y vẫn chưa có cơ hội gặp lại Diệp Huyền để gửi lời cảm tạ đến y.

Cùng lúc đó, cách một khoảng sân, có vị cô nương dung nhan thanh tú đang ngồi yên tĩnh một mình, bên cạnh nàng là hồ nước trong veo. Cô nương hiền dịu ấy đang ngắm nhìn nàng liễu mong manh đang đung đưa thân mình trước cơn gió lộng và rủ những tán lá xanh mượt mà xuống dòng nước tạo thành những đợt sóng nhỏ lăn tăn. Không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì mà thi thoảng lại cong cong khóe miệng, nụ cười thật an nhiên và tự tại.

Tuy mặt nàng có chút nhợt nhạt song lại rất nhẹ nhàng thanh thoát.

- Thủy Nguyệt..

Nghe thấy âm thanh quen thuộc nàng ngẩng mặt lên và đụng phải ánh nhìn trìu mến của người khiến trái tim nàng thổn thức bao ngày.

Lạc Anh Kiệt nho nhã lễ độ ngồi xuống phiến đá mỏng bên cạnh, nhìn thật kĩ Văn Thủy Nguyệt - người được định sẵn sau này sẽ thành thê tử của mình, nàng ngồi cách hắn chỉ gang tấc, gần đến mức họ còn thấy bóng dáng của mình ảnh hiện trong mắt nhau.

Rõ ràng trước đó Văn Thủy Nguyệt đã nghĩ xong những gì cần nói, nhưng khi gặp được hắn rồi nàng lại thấy đầu óc không còn linh hoạt, thoạt nhiên chẳng biết nói gì!

Tại sao cứ mỗi lần đến gần Lạc Anh Kiệt là y như rằng nàng lại trở nên bối rối khó tả, mất hết sự điềm tĩnh thường ngày.

Thấy nàng cứ im lặng thôi thì Lạc Anh Kiệt đành phải mở lời:

- Sao đột nhiên nàng lại đến thăm ta?

Hắn biết sức khoẻ của Văn Thủy Nguyệt khá yếu nên nàng ít khi đi ra ngoài mà chỉ quanh quẩn nơi khuê phòng.

Nghe xong câu ấy, Văn Thủy Nguyệt khẽ chau mày:

- Chàng là phu quân tương lai mà phụ mẫu đã chọn cho Thủy Nguyệt, ta không đến thăm chàng thì nên đến thăm ai?

Biết Lạc Anh Kiệt vì bận việc mà thường xuyên bỏ bữa nên thi thoảng nàng lại mang một ít điểm tâm đến hối thúc hắn dùng.

- Được rồi! Coi như ta lỡ lời đi! Nàng bỏ qua nhé?

Văn Thủy Nguyệt gật đầu một cái nhưng trong lòng vẫn có điểm hờn giận. Cả tháng nay, ngày nào Văn Thủy Nguyệt cũng mong chờ hắn đến thăm nàng nhưng bóng dáng thanh tao ấy còn chẳng hề xuất hiện lấy một lần.

- Thôi! Lần này bỏ qua cho sự vô tâm của chàng!

Lạc Anh Kiệt như người được lệnh ân xá, hắn mỉm cười hòa ái:

- Thủy Nguyệt đúng là một hiền thê lương mẫu!

Lạc Anh Kiệt chỉ một câu nói đã làm cho nữ tử bên cạnh ngượng chín mặt nhưng xem ra hắn vẫn điềm nhiên lắm:

- Nàng mang thứ gì đến cho ta thế này?

Hắn nhìn thấy trên bàn có một cọc điểm tâm nên tiện tay mở ra xem thử. Thế nhưng khi nhìn rõ thứ bên trong, ánh mắt ấy thoáng qua một nét phiêu diêu cô tịch nhưng rất nhanh liền biến mất.

- Chàng nếm thử xem có vừa miệng không?

- Vất vả cho nàng rồi!

Lạc Anh Kiệt chầm chậm đưa chiếc bánh lên miệng nhấm thử, mùi vị này vẫn y như xưa, chỉ có cảnh vật là đổi khác nên có cảm nhận không giống nhau. Trầm ngâm một chút, hắn hỏi nàng:

- Sao lại là bánh phù dung?

Văn Thủy Nguyệt mỉm cười như hoa hàm tiếu, khi cười cơ hồ còn lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt:

- Tại ta thấy ngày xưa chàng thích món đó vô cùng! Giờ chàng không thích nữa sao?

Lạc Anh Kiệt cười dịu dàng tựa như mặt hồ lúc yên ả, trong thâm tâm lúc này có thứ gì đó thật cô đọng, hóa ra là bóng hình một người thiếu nữ..

Hắn nói:

- Không, ta thích chứ! Rất thích là khác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play