Hạ Hiểu rất cảm kích mọi người, họ có sự chất phác cùng thiện lương đáng ngưỡng mộ, sự quan tâm và nhiệt tình của họ cũng khiến Hạ Hiểu biết rằng vẫn còn rất nhiều người có tình yêu thương dành cho người khác.
Buổi tối, sau khi Hạ Hiểu luyện tập thư pháp xong, cô tưởng đội sản xuất sắp hoàn thành công việc nên muốn đến nhà đội trưởng để cảm ơn, nhưng Hạ Hiểu lại cảm thấy buồn bã.
Cô vốn không có ý định chạm vào phiếu lượng và năm tệ nguyên chủ để lại, nhưng bây giờ cô không có quà, đến cửa còn phải mang theo một ít quà, huống chi là cảm ơn người đã cứu cô. Đây là thời đại ăn chung với nhau trong một nồi lớn, nên nguyên chủ không có lương thực dư, cho nên Hạ Hiểu cũng gặp rắc rối.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, Cao Quốc Cường là đội trưởng đội sản xuất, có hai con trai, con trai cả là Cao Gia Thực và con trai thứ là Cao Gia Hưng, chính Cao Gia Hưng đã cứu nguyên chủ.
Cao Gia Hưng mười sáu tuổi và đang học năm thứ hai trung học cơ sở (sơ nhị) tại trường trung học cơ sở Quảng Minh.
Nghĩ đến Cao Gia Hưng còn đang đi học, Hạ Hiểu nhìn cây bút anh hùng cô vừa tập thư pháp xong, cô im lặng một lát, nghĩ rằng đây chính là cây bút yêu thích của cha nguyên chủ, là quà của lãnh đạo tặng cho ông do biểu hiện làm việc tốt.
Trước khi nguyên chủ đi, cha của nguyên chủ đã đưa cây bút này cho nguyên chủ, hy vọng nguyên chủ sẽ viết nhiều thư gửi về.
Dù đã trở thành nguyên chủ nhưng cô cũng không thể đem cây bút do cha tặng cho nguyên chủ để cho người khác được.
Hạ Hiểu nhìn lại hai chiếc áo khoác của nguyên chủ, một chiếc là của nguyên chủ, một là anh trai nguyên chủ tặng, anh cũng lo lắng Hạ Hiểu xuống nông thôn đang là mùa đông, nên cần thêm một chiếc áo khoác để tránh lạnh.
Mặc dù ở đây không có tuyết vào mùa đông và không lạnh như ở thành phố S nhưng cô vẫn cần phải mặc áo khoác.
Hạ Hiểu nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô, nghĩ rằng cô là một thanh niên tri thức, phải làm việc chăm chỉ để kiếm điểm công, chiếc áo khoác này cần thiết để chống lạnh nhưng nếu cô tặng một chiếc, nếu chiếc còn lại bị ướt vì thì cô sẽ không có gì để mặc.
Cuối cùng Hạ Hiểu vẫn dùng phiếu lương và tiền, dù sao sau này cô có thể kiếm lại được nên cô mang phiếu lương và tiền đến cung tiêu xã của đội sản xuất.
Mặc dù có ký ức của nguyên chủ nhưng mọi thứ ở thời đại này vẫn rất xa lạ và mới lạ đối với Hạ Hiểu.
Khi đến cung tiêu xã, Hạ Hiểu mua bột mì trắng, một cân đường nâu, bút viết và một lọ mực rồi đi về phía nhà đội trưởng.
Cũng thật trùng hợp khi Hạ Hiểu vừa đến trước cửa nhà đội trưởng Cao thì gặp được Cao Gia Hưng đang đi học về.
"Sao cô lại tới nhà tôi?" Cao Gia Hưng cúi đầu nhìn Hạ Hiểu với vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Hiểu sửng sốt, không ngờ một thiếu niên mười sáu tuổi lại có thể hung dữ như vậy, sắc da của Cao Gia Hưng có chút đen, tay chân dài, chiều cao ước tính khoảng 1,8 mét. Nếu không phải vì biết Cao Gia Hưng cùng tuổi với nguyên chủ, Hạ Hiểu nghi ngờ Cao Gia Hưng là một thanh niên chừng hai mươi.
Đây chẳng phải là thời đại không đủ ăn sao mà lại cao lớn khỏe mạnh đến vậy?
Nguyên chủ thực ra mới mười ba tuổi, thậm chí còn không biết mình có cao 1,5 mét hay không, so với Cao Gia Hưng, Hạ Hiểu không đành lòng nhìn vào, trong lòng tự nhủ rằng nguyên chủ và Cao Gia Hưng cách nhau ba tuổi chứ không phải một, cho nên thân thể này vẫn còn rất nhiều chỗ chưa trưởng thành.
"Cao Gia Hưng, tôi tới đây cảm ơn." Hạ Hiểu nói xong, chuẩn bị đưa thứ mình đang cầm ra.
“Tôi biết rồi, cô có thể đi rồi.” Cao Gia Hưng mở cửa bước vào nhà, cũng không thèm để ý đến Hạ Hiểu.
Hạ Hiểu: "..." Bột mì và đường trong tay cô, còn cả bút mực mua cho Cao Gia Hưng đều không đưa được, cô có nên vào hay không? Nhưng bọn họ không mời cô, cô có thể đi vào không?
“Hạ Tri Thanh, sao sao cô lại tới đây?"
Một giọng nói vang lên phía sau Hạ Hiểu không xa, Hạ Hiểu quay lại và nhận ra vợ của đội trưởng đội sản xuất, mẹ của Cao Gia Hưng, là Trịnh Hướng Hồng, nghĩ đến lời nói của Dương Tuyết Hoa rằng Cao Gia Hưng đã hút máu độc cho cô, nhưng lại bị mẹ dùng gậy đuổi đánh. Hạ Hiểu trong lòng ớn lạnh, vội vàng nói: “Thím Trịnh, con thấy khỏe hơn nhiều rồi, lại đây cảm ơn anh Cao đã cứu con thuận tiện cũng đến thăm đội trưởng Cao và thím.”
Hạ Hiểu không gọi Cao Gia Hưng bằng tên riêng trước mặt Trịnh Hướng Hồng, vì Cao Gia Hưng là con trai thứ hai và lớn hơn nguyên chủ ba tuổi, mặc dù cô ấy có chút lúng túng khi gọi Cao Gia Hưng, nhưng cũng còn chưa quen.
Bây giờ là năm 1960, họ chỉ có thể trở lại thành phố sau thời gian đặc biệt kết thúc, hơn nữa, không phải ai cũng có đủ điều kiện để quay trở lại, và không phải ai cũng có thể quay lại, một số người đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học để trở lại thành phố.
Và cô đã nghiên cứu qua giai đoạn lịch sử này và biết rằng khi kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại là vào năm 1977 và kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức vào năm 1978, cô sẽ phải ở lại đây ít nhất mười tám, mười chín năm.
Mười tám, mười chín năm a, cô đã ba mươi rồi, Hạ Hiểu cảm thấy mình cần thiết phải cùng Cao gia thiết lập quan hệ tốt đẹp, hiện tại cũng là một cơ hội tốt.
Cô là một cô gái xuống nông thôn, trong 10 dặm 8 thôn có rất nhiều người tốt cũng như người xấu, làm thân với nhà họ Cao sẽ có lợi cho cô.
"Trời lạnh, cô đứng ở ngoài cửa làm gì? Vào nhanh đi." Trịnh Hướng Hồng vừa nói vừa nhìn xem Hạ Hiểu trên tay mang một cái túi, trách cứ: “Hạ Tri Thanh thật là, tới lại tới, còn mang đồ vật gì, gì mà ơn cứu mạng không ơn cứu mạng, đổi lại là ai cũng sẽ đi cứu, những thứ này cô mang về đi, cô cũng không dễ dàng.”
Hạ Hiểu cười nói: “Thím Trình, cháu còn trẻ, hiểu biết không nhiều, nhưng cháu biết nếu không phải anh hai Cao đã cứu mạng cháu thì bây giờ cháu đã chết rồi, làm sao cháu còn có thể sống sót đứng ở đây, việc này gia đình con còn chưa biết nếu không thì không phải chỉ mình con đích thân đến đây để cảm ơn anh Cao đã cứu mạng. Những món quà này chỉ là suy nghĩ nhỏ của con thôi. Nếu thím Trình kêu con đem về như thế này, lần sau con sẽ xấu hổ sao mà dám đến nữa.”
“Đó chính là điều mà người dân thành phố các cô chú ý.” Trình Hướng Hồng lắc đầu, đón Hạ Hiểu vào nhà.
Hạ Hiểu và Trình Hướng Hồng bước vào cửa, đặt bột mì trắng, đường, bút và mực cô mua lên bàn, cô cảm thấy thành phố và nông thôn chẳng liên quan gì, nhưng bây giờ Trình Hướng Hồng đang nói và cô đang nghe, nhưng không thể lấy lại được.
Cô đang cảm ơn cứu mạng của mình, cũng không đưa hối lộ, Hạ Hiểu vẫn là thành thật.
“Thằng nhãi này, sao lại đóng cửa ở trong đó làm gì? Hạ Hiểu ở đây, sao không nhanh ra ngoài?”
Hạ Hiểu vội vàng nói: “Thím Trình, không cần đâu, con ngồi một lát rồi rời đi. Thím Trình, giúp con đưa cây bút và mực này cho anh Cao là được, con hi vọng anh ấy có thể dùng được.”
Đáng tiếc Hạ Hiểu chưa có ngăn cản, cửa bị Trình Hướng Hồng đá một cái, sau đó rầm một tiếng mở ra.
Trình Hướng Hồng hung dữ như vậy đã khiến Hạ Hiểu bị sốc, trong khi Cao Gia Hưng ở trong phòng cởi trần và bôi thuốc.
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Trên mặt Cao Gia Hưng cũng lộ ra vẻ bất mãn, nhìn thấy Hạ Hiểu nhìn qua, còn có chút không được tự nhiên quay lưng đi.
Nhưng bây giờ, trên người Cao Gia Hưng đầy vết thương, dù có cử động thế nào cũng có thể nhìn thấy chúng.
Trình Hướng Hồng nói: "Anh lại đi đánh nhau với ai đó, anh nói suốt ngày không chăm chỉ học tập, tôi trả tiền cho anh đến đó lãng phí có phải không?" Nói xong Trịnh Hướng Hồng vung cây chổi ngay cạnh cửa và định đánh vào Cao Gia Hưng.