Cát Lai Tử vừa rời đi, Lưu Đại Quốc và nhóm của hắn cũng đi theo.
Lưu Hải Hoa cười với Lạc Minh Triết, Lưu Nguyệt nói: “Mặc kệ hắn, hắn chỉ giả bộ hèn nhát mà thôi, hắn từ nhỏ đã bị tôi đánh, sau này Cát Lai Tử ức hiếp các người, các người liền đến tìm tôi. Tôi sẽ giúp các người dạy cho hắn một bài học."
Hạ Hiểu nhướng mày, Lưu Hải Hoa đối với Lạc Minh Triết và Lưu Nguyệt tốt như vậy?
Hơn nữa, Cát Lai Tử cao lớn khỏe mạnh, lại nhanh nhẹn, mà đánh không lại Lưu Hải Hoa, hiển nhiên là nhượng bộ Lưu Hải Hoa.
Hơn nữa, Lưu Hải Hoa là con gái của đội trưởng, còn Cát Lai Tử là một đứa trẻ mồ côi sống trong một ngôi làng nhờ có hàng trăm gia đình nuôi sống, dù có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không đánh Lưu Hải Hoa.
Không thấy hắn và con trai đội trưởng Lưu Đại Quốc còn có quan hệ anh em tốt sao? Cát Lai Tử là người thông minh, nếu thật sự không có đầu óc, Cao Gia Hưng bị thương nên Cát Lai Tử đã đánh Lưu Đại Quốc dưới chân núi, tuy nhiên khi gặp Lưu Hải Hó lại có bô dạng trông giống như hai anh em tốt.
Hạ Hiểu không nhìn bọn họ nữa, cầm hộp cơm đi đến góc đường khi không có người chú ý, Hạ Hiểu mở hộp cơm ra, bỏ vào đó vài giọt nước suối, sau đó đi về phía phòng bệnh. Tuy nhiên, cô chưa vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng khóc của Trịnh Hướng Hồng: “Gia Thực, mẹ không bị thương. Không sao đâu, đừng tức giận.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play