Dù đã thỏa hiệp nhưng Thẩm Băng Đàn vẫn có chút không vui khi Tần Hoài Sơ từ chối đưa mình sang Đức cùng.

Liên tiếp mấy ngày, cô hiếm khi nói chuyện với anh ở văn phòng.

Nhưng cô vẫn làm tốt công việc của mình.

Như mọi khi, giúp anh lấy tài liệu, đưa cà phê và chịu trách nhiệm mua cơm trưa mang về cho anh.

Tần Hoài Sơ tăng ca đến khuya, cô cũng ở cùng anh đến nửa đêm, rồi hai người cùng nhau trở về Vịnh Thủy Vân.

Chớp mắt đã là thứ Sáu, mấy ngày nay thời tiết đã trong xanh, tuyết đã tan hết.

Anh đã lên lịch cho chuyến bay vào chiều ngày kia, vẫn nhất quyết không đưa cô đi cùng.

Thẩm Băng Đàn cả buổi sáng đều không nói chuyện với anh, chỉ làm việc không nói một lời.

Cô muốn dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cô sẽ rất tức giận nếu anh không chăm sóc bản thân thật tốt ở Đức và để vết thương ở chân tái phát.

Đến giờ ăn trưa, Tần Hoài Sơ gác lại công việc, nhìn Thẩm Băng Đàn bên đó, đứng dậy đi tới: "Chắc em đói rồi nhỉ, mình cùng đi ăn thôi."

Hai ngày nay chân anh đã đỡ hơn, có thể tự đi đến nhà ăn.

Thẩm Băng Đàn không để ý tới anh, đặt bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Không thèm đi ăn với anh đâu.

Tần Hoài Sơ nhìn theo bóng lưng của cô, bất đắc dĩ thở dài.

Sau khi đến nhà ăn mua cơm, Thẩm Băng Đàn tìm một góc vắng ngồi xuống.

Đám Dương Hiên và Phạm Dương bưng đĩa đi tới, ngồi đối diện cô.

Dương Hiên chào cô: "Tôi nghe chị Văn nói gần đây Tần tổng làm việc đến rất muộn, cô cũng tăng ca cùng anh ấy hả?"

Việc cô về muộn không phải là chuyện bí mật gì, Thẩm Băng Đàn cũng không giấu diếm: "Đúng vậy, gần đây Tần tổng có rất nhiều dự án phải xử lý."

Tần Hoài Sơ nói là sợ hai ngày nữa đi công tác sẽ quá bận rộn không hoàn thành hết được dự án bên này.

Dương Hiên và Phạm Dương nhìn nhau, thở dài thay Thẩm Băng Đàn.

Quá khổ rồi.

Ăn được nửa chừng, Tần Hoài Sơ mới khoan thai đến chậm.

Anh, trợ lý Tề và Tiết Văn đang trò chuyện với nhau cái gì đó, khẽ liếc mắt nhìn về hướng bên này.

Tốc độ ăn của Thẩm Băng Đàn tăng nhanh hơn nhiều.

Bên kia, đám người Tần Hoài Sơ mua đồ ăn rồi cùng nhau đi tới, đi thẳng đến chiếc bàn phía sau Thẩm Băng Đàn.

Thẩm Băng Đàn đã lau miệng, đứng dậy, nói với đám người Dương Hiên: "Tôi ăn xong rồi, về phòng làm việc trước đây."

Cô quay người, gặp phải ba người đang đi tới.

Tiết Văn hỏi cô: "Em ăn xong nhanh vậy sao."

Thẩm Băng Đàn lễ phép đáp lại, lên tiếng chào hỏi rồi cất bước rời đi.

Cô cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không nhìn Tần Hoài Sơ.

Lúc Tiết Văn ngồi xuống, không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

Gần đây Thẩm Băng Đàn luôn ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, nghe nói thường xuyên phải tăng ca đến tận khuya, xem ra bị Tần tổng tra tấn không nhẹ, vừa thấy Tần tổng đến thì đã bỏ chạy.

Đứa nhỏ đáng thương, không biết đã sống sót qua những ngày này kiểu gì.

Khi Tần Hoài Sơ ăn trưa xong trở lại văn phòng tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn đã đang bận rộn trước máy tính.

Nói là bận rộn, nhưng thực ra hôm nay Tần Hoài Sơ không sắp xếp công việc gì cho cô, cô đang viết luận văn.

Nhưng có lẽ do tâm trạng không tốt nên nửa ngày vẫn không có tiến triển gì.

Tần Hoài Sơ cầm một chiếc cốc trong tay đi tới đặt trước mặt cô, dỗ dành cô: "Uống một cốc trà sữa cho tinh thần phấn chấn nhé?"

Sau đó, anh chỉ vào latte art phía trên tựa như thứ quý giá, "Anh tự làm đấy, có đẹp không?"

Phía trên là chú Hello Kitty đầu hơi nghiêng, hai nắm đấm đặt trên mặt, trông mềm mại và dễ thương.

Vẽ rất tinh xảo, sống động như thật.

Không ngờ Tần Hoài Sơ còn biết làm cái này.

Cô đưa tay chạm vào quai cốc, rồi lại rụt lại, bình tĩnh nói: "Không đẹp."

Sau đó đặt tay lên con trỏ chuột, nhìn vào màn hình máy tính.

Tần Hoài Sơ bị phản ứng của cô chọc cười.

Anh dùng lực xoay ghế của cô 90° đối diện với mình, đặt tay lên tay vịn ghế, nghiêng người về phía trước: "Em còn giận dỗi với anh à?"

Thẩm Băng Đàn nghiêng đầu đi không nhìn anh.

Tần Hoài Sơ nhìn chăm chú hàng lông mi dài và dày của cô, chợt hôn lên mặt cô một cái.

Xúc cảm mềm mại ấm áp rơi trên má, Thẩm Băng Đàn cứng người lại, vành tai đỏ ửng lên: "Anh làm cái gì vậy?"

"Đương nhiên là dỗ em." Anh vừa trầm giọng nói, vừa định hôn lên môi cô.

Thẩm Băng Đàn nghiêng cổ, lấy tay chặn không cho anh hôn, Tần Hoài Sơ quay sang hôn lòng bàn tay cô: "Trà sữa không uống sẽ nguội, em nếm thử đi."

Anh giơ cốc lên cho cô.

Thẩm Băng Đàn nhìn ly trà sữa, nể mặt anh nhấp một ngụm, vị ngọt vừa phải, không tệ lắm.

Cũng không muốn tiếp tục giận dỗi anh, Thẩm Băng Đàn đặt cốc trở lại bàn, nâng cằm nhìn anh: "Anh sang Đức nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, em sẽ thường xuyên gọi điện cho anh."

Thấy cô đồng ý nói chuyện đàng hoàng lại với mình, Tần Hoài Sơ thở phào nhẹ nhõm: "Điện thoại của anh mở 24/24 mỗi ngày, em có thể liên lạc bất cứ lúc nào."

"Vậy anh mau đi làm việc đi." Thẩm Băng Đàn đẩy anh.

Khóe miệng cô vì uống trà sữa mà còn đọng lại chút nước trà, Tần Hoài Sơ dùng đầu ngón tay lau đi: "Có ngon không?"

Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Không ngờ anh còn biết làm món này, ngon lắm."

"Thật sao? Vậy anh cũng thử."

Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đặt môi lên môi cô, hôn thật sâu.

Mấy ngày nay cô hờn dỗi với anh, không cho anh chạm vào người, thậm chí ban đêm còn không chịu ngủ chung chăn với anh, suýt chút nữa còn bắt anh đến phòng sách.

Người trước đây hiền lành như vậy, bây giờ lại tức giận vì lần này anh không đưa cô sang Đức cùng.

Tần Hoài Sơ hôn cô say đắm, hấp thụ vị ngọt trong miệng cô, hơi thở bắt đầu gấp rút, tay cũng dần dần không an phận.

Thẩm Băng Đàn đè tay anh lại: "Ở chỗ này sao được? Sẽ có người đi vào."

Tần Hoài Sơ chỉ ngón trỏ vào eo dưới mình, trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm, khàn giọng nói: "Đã như vậy rồi, phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Băng Đàn xấu hổ nhìn, hai má nóng bừng: "Anh tự bình tĩnh lại đi, làm việc trước đã."

Cô đẩy anh ra, quay ghế lại, tùy tiện nhấp chuột lung tung vào mấy trang web.

Trước khi Tần Hoài Sơ rời đi, anh bưng trà sữa cô đã uống lên nhấp một ngụm.

Đúng là rất ngon.

Khi bận rộn công việc, anh dường như trở thành một con người khác.

Thẩm Băng Đàn liếc nhìn về phía anh, thỉnh thoảng anh gọi mấy cuộc điện thoại, chuyển đổi thông thạo nhiều ngôn ngữ, giọng nói gợi cảm và đầy quyến rũ.

Anh học ngoại ngữ giỏi hơn cô, không biết tại sao cứ bắt cô phải dịch lại những tài liệu đó.

Buổi tối vẫn bận đến rất khuya, khi rời công ty, xung quanh không có ai khác.

Lúc về Vịnh Thủy Vân, chị Tôn đã chuẩn bị xong bữa tối từ lâu, hai người ăn xong thì đã gần mười hai rưỡi.

Thẩm Băng Đàn buồn ngủ quá, đi tắm xong liền nằm vọt xuống giường, đang mơ mơ màng màng thì cảm thấy Tần Hoài Sơ chui vào chăn, ôm cô từ phía sau.

Chóp mũi ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, thoang thoảng hương chanh tươi mát.

Cô còn chưa mở mắt, anh đã lật người, đè lên cô.

Rõ ràng là muốn bù lại chuyện chưa làm xong ở văn phòng hồi chiều.

Thẩm Băng Đàn không buồn nhấc mí mắt, hàng mi đen dày, buông xuống tự nhiên, lẩm bẩm hai tiếng nhưng không đẩy anh ra.

Nghĩ đến chuyện anh sắp phải sang Đức, cô liền không nỡ.

Lúc kết thúc đã là quá nửa đêm, cơn buồn ngủ của Thẩm Băng Đàn đã tiêu tan từ lâu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trong ngực anh, Tần Hoài Sơ quấn một lọn tóc đen của cô quanh ngón tay nghịch nghịch, im lặng suy nghĩ điều gì đó rồi chậm rãi nói: "Không phải em vẫn luôn muốn đến đại học C sao? Ngày mai anh dẫn em đến đó nhé."

Thẩm Băng Đàn bất ngờ ngẩng đầu lên: "Ngày kia anh phải sang Đức rồi, mai ở nhà nghỉ ngơi đi, đợi anh đi công tác về thì mình đi."

Sau khi từ Đức trở về, không biết liệu mình còn có thể đưa cô ấy đi hay không.

"Ngày mai đi luôn, thời tiết cũng không tệ."

Editor: quattutuquat

—————

Khung cảnh trong khuôn viên trường luôn mang lại sự bình yên cho tâm hồn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Băng Đàn đến đại học C, nhưng được Tần Hoài Sơ giới thiệu một lèo, khiến cô có cảm giác như mình đã từng đến đây.

Hai người đan chặt mười ngón vào nhau đi trên đường vành đai quanh sân trường, Tần Hoài Sơ kể cho cô nghe một số chuyện trước kia hồi đại học: "Lê Hân thi xong đại học liền ra nước ngoài, chỉ có anh với Dĩ Tắc học ở đại học C, mặc dù không học cùng chuyên ngành nhưng vẫn thường xuyên gặp nhau."

Anh chỉ vào tòa nhà thí nghiệm ở phía xa và nói đùa, "Chưa biết chừng Khương Dĩ Tắc đang làm thí nghiệm đấy, có vẻ như chưa bao giờ được trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ cả, đại khái là cuối tuần của mấy người độc thân thì quá nhàm chán, chỉ có thể làm bạn cả ngày với đám thuốc thử hóa học của nó thôi."

Khương Dĩ Tắc trước đây đã được biết đến là học sinh ưu tú, hồi còn học cấp ba, anh cũng không làm gì khác ngoài việc học cả.

Khi rảnh rỗi Thẩm Băng Đàn còn đi tập múa, nhưng Khương Dĩ Tắc dường như ngày nào cũng cầm sách.

Nhà họ Khương xuất thân từ dòng dõi trí thức, quả thực khác hẳn với những quý công tử hào môn như Tần Hoài Sơ và Doãn Lê Hân.

Thẩm Băng Đàn có chút khó hiểu: "Bình thường anh ấy không có sở thích gì sao?"

Tần Hoài Sơ cười: "Nó mà cứ rảnh rỗi là đều bị Sơ Niệm quấn lấy đòi giảng bài cho rồi, lấy đâu ra thời gian dành cho sở thích."

Thẩm Băng Đàn suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói một câu: "Khó trách, vậy cái này miễn cưỡng cũng có thể coi là một sở thích."

"Hả?" Tần Hoài Sơ nghe không hiểu.

Thẩm Băng Đàn lắc đầu hỏi sang chuyện khác: "Còn anh thì sao, bình thường ở trường đại học anh hay làm gì? Chơi bóng rổ sao?"

Tần Hoài Sơ thích chơi bóng rổ, hồi cấp 3 chơi bóng rất cừ, mỗi lần xuất hiện trên sân bóng rổ đều được một nhóm nữ sinh vây quanh.

Nhưng vừa hỏi xong Thẩm Băng Đàn liền hối hận.

Hồi đại học hẳn là anh đang chống nạng.

Có lẽ đã lâu lắm rồi không chơi bóng rổ.

Vì cái chân này mà anh mất đi một sở thích.

Ánh mắt Thẩm Băng Đàn chậm rãi rơi xuống chân phải của anh, trái tim cô như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào, đau nhức.

Bàn tay đan xen giữa cô và Tần Hoài Sơ dần dần siết chặt hơn.

Tần Hoài Sơ nhận ra sự kỳ lạ của cô, mỉm cười nhìn sang: "Hồi học đại học anh còn bận khởi nghiệp mà, chẳng phải là thành lập Tư bản Quân Nghị đấy sao, thỉnh thoảng sẽ đến tập đoàn Viễn Thương hỗ trợ ba anh, học hỏi một số điều."

Tần Hoài Sơ không muốn nói cho Thẩm Băng Đàn biết, kỳ thật thời gian anh ở đại học C cũng không có bao nhiêu.

Hầu hết thời gian, đều là lang thang khắp các bệnh viện quốc tế lớn, luôn tiến hành những cuộc phẫu thuật và điều trị phục hồi chức năng không ngừng nghỉ, từng suy sụp, từng tự ti, cũng từng bàng hoàng.

Anh đã kiên trì suốt bốn năm, mới đổi lấy được mình của hiện tại có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh cô.

Trước kia Khương Dĩ Tắc hỏi anh, vì cái cúp mà khiến mình bị thương thành ra như vậy, có hối hận không.

Làm sao anh có thể hối hận được?

Anh bảo vệ cô gái mình yêu nhất và ước mơ của cô ấy.

Anh coi cả hai như báu vật.

Hai người bất giác đi đến khu sinh hoạt, Thẩm Băng Đàn chỉ vào quán trà sữa trước mặt, trong mắt đầy ánh sao: "Chỗ đó bán kem kìa anh, đã lâu không ăn, chúng ta mua hai cái đi."

Mặc dù hôm nay trời không có tuyết, nhưng có gió.

Đi dạo trong khuôn viên trường được một lúc, tay cô lạnh buốt, thế mà còn muốn ăn kem.

Tần Hoài Sơ chỉ vào áo khoác lông cô đang mặc: "Đang mùa đông, mua trà sữa nóng vẫn tốt hơn."

Nhưng Thẩm Băng Đàn rất muốn ăn: "Anh không ăn thì mình mua một cái."

Cô lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị tự mình đi mua kem.

Tần Hoài Sơ không ngờ cô còn có sở thích này.

Anh đưa tay giật lấy điện thoại của cô: "Quá lạnh, đây chẳng phải là đồ ăn dành cho mùa hè sao? Em nhìn xem trong trường không có ai mua cả."

Vừa dứt lời đã trông thấy hai cô gái nhận hai cây kem từ ông chủ rồi rời đi.

"Anh nhìn kìa, mùa đông kem bán cũng rất chạy, vả lại ăn kem mùa đông càng ngon hơn." Trước kia Thẩm Băng Đàn học ở đại học A, khi đó nghèo đến mức muốn ăn cũng không mua nổi.

Bây giờ đã có thể tự mua, nhưng Tần Hoài Sơ lại sợ lạnh mà không cho cô ăn.

Điện thoại vẫn bị anh nắm chặt trong tay, Thẩm Băng Đàn dừng lại chốc lát, không biết lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên kiễng chân lên, hôn nhanh lên mặt anh một cái.

Tần Hoài Sơ đờ người, chậm rãi nhìn về phía cô.

Thẩm Băng Đàn cố nén sự ngượng ngùng, chậm rãi đưa tay ra, nhỏ giọng nói: "Như vậy đã được chưa, anh trả điện thoại lại cho em đi."

Thì ra là lấy lòng anh.

Chỉ vì một cây kem mà dám làm đến mức này.

Tần Hoài Sơ phát hiện cô càng lúc càng giống một cô gái bình thường, đã có thể chủ động đến gần anh, thân mật với anh.

Anh cong môi, tâm tình vui vẻ nói: "Chờ chút, anh đi mua."

Tần Hoài Sơ sải bước tới, nói gì đó với chủ cửa hàng.

Quét mã QR thanh toán xong, không bao lâu chủ quán đã đưa kem cho anh.

Anh cầm đi tới: "Vị sầu riêng đấy."

Thẩm Băng Đàn phấn khích nhận lấy, không kịp chờ đợi dùng đầu lưỡi liếm một miếng bên trên, trong cái lạnh buốt được bao bọc bởi tầng tầng mùi sữa, hòa lẫn với mùi vị sầu riêng đậm đà.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của cô dần cong lên, đuôi mắt híp lại.

Cô thoáng liếc nhìn cây kem trong tay người khác, lại nhìn cây kem trong tay mình, phát hiện ra một vấn đề: "Anh vừa nói gì với chủ quán thế? Hình như cây kem của em nhỏ hơn của người khác."

"Có sao?" Trước mặt chính là nhà ăn, bên trong ấm áp, Tần Hoài Sơ kéo cô đến đó, "Là do em tự tưởng tượng ra thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play