Tần Hoài Sơ không thể ở hậu trường quá lâu nên cùng Thẩm Băng Đàm dùng bữa xong, hỏi cô có muốn cùng lên phía trước xem chương trình không.
Thẩm Băng Đàn không muốn đi, anh cũng không ép, trước khi rời đi còn dặn dò cô: "Anh ở ngay bên ngoài, nếu có cần gì thì cứ gọi điện cho anh nhé."
Sau khi anh rời đi, Thẩm Băng Đàn ngồi một mình trước bàn trang điểm, cúi đầu tùy ý lướt điện thoại.
Vài minh tinh từ trên sân khấu đi xuống, ngồi xuống cách chỗ ngồi của Thẩm Băng Đàn không xa.
Bọn họ liếc nhìn Thẩm Băng Đàn, thấp giọng trò chuyện, âm thanh không lớn, nhưng thính giác của Thẩm Băng Đàn khá tốt, vẫn có thể mơ hồ nghe được đại khái.
"Sao Thẩm Băng Đàn vẫn lạnh lùng như bốn năm trước thế nhỉ? Từ chiều đến giờ tôi chưa thấy cô ta chủ động bắt chuyện với ai cả."
"Đúng đấy, không biết làm sao mà cô ta lại may mắn vậy luôn, rút lui khỏi ngành bốn năm rồi, mà vừa xuất hiện đã được đứng chung sân khấu với Lục Kế Thần, chắc kiếp trước giải cứu cả giải ngân hà quá."
"Nhưng đúng là người ta múa rất đẹp mà, thuộc phái thực lực hàng real đấy."
"Cơ mà trong vòng tròn này, nếu chỉ có thực lực mà không có EQ, không giao lưu với người khác, không tích lũy các mối quan hệ, liệu có thể tồn tại được lâu không?"
"Có thực lực thì tức khắc đè bẹp được một đống người rồi hiểu không, huống chi, chưa biết chừng người ta còn có chống lưng ý chứ."
Một cô gái hất cằm nói: "Tối nay Tạ Tu Lâm cũng không bình thường, các cô không để ý à? Nhưng địa vị của anh ấy thì vẫn luôn không thể lay chuyển."
Mọi người nhìn sang, trên chiếc ghế sô pha trong góc, một người đàn ông khí chất xuất chúng không coi ai ra gì đang ngồi đó, tính khí có vẻ hơi buồn bực, khiến người ta không dám đến gần.
Có người nói: "Tạ Tu Lâm được coi là nhân vật tiêu biểu trong giới âm nhạc chỉ sau Lục Kế Thần, trước kia mỗi khi gặp gỡ người khác đều luôn mỉm cười. Nhưng hai năm gần đây đúng là trầm lặng hơn nhiều, cũng rất hiếm khi thấy anh ấy lộ diện trong các hoạt động nghệ thuật nữa."
Người bên cạnh cũng đồng tình: "Có lẽ là mang nhiều tâm sự."
Thẩm Băng Đàn đang nghe câu được câu chăng, chợt bị ai đó vỗ nhẹ vào vai.
Cô quay đầu lại, Cố Tích mỉm cười, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: "Ngồi ở đây một mình không chán à?"
Thẩm Băng Đàn cười nói: "Vẫn ổn, sao cậu lại qua đây?"
"Mấy tiết mục đang diễn chẳng thú vị gì cả nên tớ qua đây gặp cậu."
Cố Tích đảo mắt một vòng trên người Thẩm Băng Đàn, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, "Váy múa màu ombre của cậu đẹp quá, rất hợp với khí chất của cậu luôn ấy!"
"Nhân tiện, khi nào đến lượt cậu lên sân khấu thế?"
Thẩm Băng Đàn nhìn đồng hồ: "Tiết mục của thầy Lục là màn kết của chương trình tối nay, 0 giờ đêm tớ mới biểu diễn, ước chừng phải hai tiếng nữa."
"Vậy cậu cứ ở trong hậu trường mãi làm cái gì? Đi lên phía trước xem biểu diễn đi!" Cố Tích kéo cô đứng dậy, "Chỗ ngồi của tớ ở bên kia, Doãn Lê Hân với Tần Hoài Sơ cũng ở đó, chúng ta cùng qua đó ngồi đi."
Vừa quay người đi, cô liền nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: "Tích Tích!"
Cố Tích khẽ giật mình, xoay người lại.
Tạ Tu Lâm cất bước đi tới, ôn hoà khiêm tốn, ý cười nhàn nhạt: "Em cũng tới đây à."
Cố Tích cười: "Vâng ạ, em với chồng đến cổ vũ cho Tiểu Băng Đường nhà tụi em, thì ra anh Tu Lâm cũng ở đây à, trước đó em không biết."
Tạ Tu Lâm nhìn cô: "Dạo trước em kết hôn, khi ấy anh vẫn đang ở nước ngoài, chưa kịp gửi lời chúc phúc tới em."
"Không sao đâu ạ, không phải anh đã cử người đến đưa quà tặng cho em rồi sao, em nhận được lời chúc phúc của anh Tu Lâm rồi." Cô tươi cười trong trẻo, tự nhiên phóng khoáng, "Chồng em vẫn đang ở bên kia đợi em, anh Tu Lâm, em ra ngoài trước nhé."
Cô nói rồi kéo Thẩm Băng Đàn cùng đi ra ngoài.
Thẩm Băng Đàn ôm cánh tay Cố Tích, quay mặt nhìn về phía sau, khá bất ngờ: "Cậu quen Tạ Tu Lâm hả?"
Cố Tích gật đầu, giọng điệu nhẹ bẫng nói: "Quen chứ, quan hệ giữa hai nhà bọn tớ rất thân thiết, hồi còn bé tớ thích bám theo anh ấy lắm, còn từng làm fan hâm mộ mỗi ngày đều đu idol nữa cơ, sau này trưởng thành hiểu chuyện hơn thì liền thoát fan. Đu idol chính là ngày nào cũng nhìn người ta qua ống kính filter với tưởng tượng, sau đó chìm đắm trong thế giới của người ta, thật sự rất vô nghĩa, cuối cùng không phải đều bị thực tế kéo về sao? Suy cho cùng, vẫn nên đối xử tốt với chính bản thân mình."
Thẩm Băng Đàn liếc nhìn cô một cái, cong cong khóe môi: "Cậu khá thông suốt đấy nhỉ."
"Đương nhiên rồi, cái danh "Tích tỷ" này đâu phải chỉ là để nói suông!" Cố Tích nhướng mày đắc ý, "Bây giờ không có filter của fan hâm mộ, nhìn thế nào cũng thấy chồng tớ đẹp trai hơn nhiều!"
Thẩm Băng Đàn bị cô chọc cười: "Cậu đúng là cái đồ mê trai mà."
"Nói cho cùng thì chẳng phải cậu cũng thế sao, Tần Hoài Sơ ngoại trừ cái nhan sắc ra, tớ không nghĩ ra được cái ưu điểm nào hết á, khuyết điểm thì lại cả một rổ." Cố Tích chậc chậc hai tiếng, "Cậu ưu tú như vậy cơ mà, thật đáng tiếc."
Trong khi đang trò chuyện, hai người đã đến khán phòng, Tần Hoài Sơ trừng mắt nhìn cô.
Nói xấu bị người trong cuộc bắt quả tang, Cố Tích cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, trừng mắt nhìn lại, lớn tiếng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chị mày chỉ đang nói sự thật thôi!"
Cô không nhìn Tần Hoài Sơ nữa mà chỉ vào hai chỗ ngồi bên cạnh: "Tiểu Băng Đường, chúng ta ngồi ở đây đi."
Vừa dứt lời, Thẩm Băng Đàn đã bị Tần Hoài Sơ kéo qua, ngồi ở bên cạnh anh.
Cố Tích sốt sắng: "Là chị mày dẫn cô ấy ra cơ mà!"
Tần Hoài Sơ vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô: "Cho nên?"
"..."
Bên kia Cố Tích lôi kéo Doãn Lê Hân để cáo trạng, Tần Hoài Sơ cũng không thèm để ý, nắm lấy tay Thẩm Băng Đàn nhéo hai cái như trừng phạt: "Vừa nãy anh gọi em thì em không chịu ra, chị ấy mới kêu một tiếng mà em đã ra rồi?"
Thẩm Băng Đàn nhướng mày, cười nói: "Em đột nhiên cảm thấy hậu trường quả thực hơi nhàm chán, nên lại đi ra."
"Với lại, " Cô kéo tay Tần Hoài Sơ lại, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh, "Em đến tìm anh đấy."
Nơi lòng bàn tay truyền đến cảm giác hơi ngứa ngáy, khiến lòng người run rẩy.
Tần Hoài Sơ bắt lấy mấy ngón tay không an phận của cô, ánh mắt nóng rực nhìn cô: "Đừng dụ dỗ anh."
Đối mặt với ánh mắt của anh, Thẩm Băng Đàn nhanh chóng chuyển chủ để, nhìn về phía sân khấu: "Bài hát này hay quá."
Tần Hoài Sơ bật cười: "Người ta hát xong rồi, em có nghe đâu mà khen hay?"
"Em có nghe mà." Cô cố gắng cứu vớt lòng tự trọng của mình, "Nghe hay thật ấy."
Editor: quattutuquat
—————
Dựa vào địa vị và thâm niên của Lục Kế Thần, tổ tiết mục đã sắp xếp màn biểu diễn ở cuối chương trình vào lúc 0 giờ, là tiết mục bế mạc.
Sau phần phát biểu tuyệt vời của MC, ca khúc « Quy ly » bắt đầu vang lên trên sân khấu.
Kể từ khi biết tin Lục Kế Thần hợp tác với Thẩm Băng Đàn và cùng xuất hiện trên sân khấu trong bữa tiệc đón giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn, đã có vô số người rất mong ngóng khoảnh khắc này.
Bão like và mưa bình luận trên nền tảng phát sóng trực tiếp cũng đột nhiên tăng vọt một cách chóng mặt.
【 Bài hát nào của Lục Kế Thần cũng là kinh điển hết ý, giọng ca quá đỉnh woo woo woo 】
【 Nam thần vĩnh cửu, hào quang bất diệt! 】
【 Váy múa của Thẩm Băng Đàn đẹp như tiên nữ ấy, điệu múa cũng tuyệt cà là vời! 】
【 Đây là lần đầu tiên tôi thấy hai người này xuất hiện trong cùng một khung hình đấy, không ngờ lại phối hợp ăn ý đến thế 】
【 Có ai để ý thấy là, vào thời điểm máy quay vừa mới lia tới ý, mặt mũi của hai người họ có nét tương đồng không? 】
【 Mị vừa tua lại, đúng là giống nhau thật, « Quy ly » vốn là bài hát nói về tình thân, hai người này đứng chung sân khấu quá hoàn hảo, đoàn đội của Lục Kế Thần thực sự rất biết cách chọn vũ công phụ hoạ đấy 】
...
Trên ghế khán giả, ánh mắt của Tần Hoài Sơ từ đầu đến cuối đều rơi trên người Thẩm Băng Đàn.
Tất cả đèn trong khán phòng vụt tắt, chỉ còn lại một ánh đèn vàng chiếu lên người cô, rọi sáng thành những làn sóng lấp lánh nhảy múa trên chiếc váy ombre.
Sân khấu quá lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì màn múa solo sẽ dễ dàng biến thành điệu nhảy vụng về làm trò cười cho thiên hạ, nhưng Thẩm Băng Đàm lại dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thân hình cô nhẹ nhàng, động tác uyển chuyển, làn váy bay bay theo từng chuyển động, hệt như một nàng tiên giáng trần.
Như hoa ẩn trong sương, làm lu mờ nắng sớm, như liễu xanh đón gió, khiến mưa bụi suy tàn.
Cô mỉm cười xinh đẹp, từng cử chỉ lưu loát linh động, như thể được sinh ra để dành riêng cho sân khấu, khiến toàn bộ khán giả phải thảng thốt kinh ngạc.
Âm nhạc dừng lại, điệu múa đã ngừng, tiết mục đã kết thúc, nhưng rất nhiều người có mặt tại hiện trường vẫn đang chìm đắm mộng mị trong giai điệu ấy.
Đêm hôm đó, tên tuổi của Thẩm Băng Đàn và Lục Kế Thần cùng nhau leo lên hot search Weibo với lượt truy cập cực khủng.
Kết thúc tiệc đêm giao thừa đã là rất muộn, Thẩm Băng Đàn vừa lên xe của Tần Hoài Sơ liền buồn ngủ đến nỗi ngoẹo đầu sang một bên ngủ thiếp đi.
Khi Tần Hoài Sơ lái xe trở lại Vịnh Thủy Vân thì đêm đã khuya, toàn cảnh tĩnh lặng như tờ.
Thẩm Băng Đàn ngồi ở ghế phụ vẫn đang ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô, mở cửa xuống xe, nhẹ nhàng bế cô đi về phía thang máy.
Thẩm Băng Đàn rúc vào trong ngực anh, mơ màng ngủ: "Sơ Sơ."
Tần Hoài Sơ liếc nhìn cô một cái, đi vào thang máy, nhấn nút tầng bảy: "Em ngủ đi, chúng ta về đến nhà rồi."
Mí mắt Thẩm Băng Đàm nặng trĩu đến nỗi không mở nổi mắt, nhẹ giọng nỉ non: "Em còn có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì vậy?"
Cô từ từ nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, giọng nói mềm mại: "Em muốn nói với anh là, năm mới vui vẻ."
Về đến nhà, Tần Hoài Sơ đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Thẩm Băng Đàn cố gắng gượng mở mắt ra, vòng tay ôm lấy cổ anh, lẳng lặng nhìn anh: "Trước đây, mỗi dịp năm mới, em đều rất muốn cùng anh đón giao thừa, cùng anh đón tết, cũng rất muốn nói với anh, năm mới vui vẻ."
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Hoài Sơ khoá chặt lấy cô, hôn khẽ lên trán cô, dịu dàng quyến luyến nói: "Năm mới vui vẻ."
Thẩm Băng Đàn thỏa mãn nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Cô ngủ rất sâu, đến khi tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Thẩm Băng Đàn mở mắt ra, thấy mình vẫn đang rúc trong lòng Tần Hoài Sơ.
Cô khẽ động đậy, Tần Hoài Sơ liền mở mắt ra, ánh mắt trong veo tỉnh táo: "Em dậy rồi à? Có đói không?"
Thẩm Băng Đàn lắc đầu, cô vừa mới tỉnh ngủ, lúc này chẳng muốn ăn gì cả.
Cô mò với lấy điện thoại trên bàn cạnh giường lên, xem giờ, ngẩng đầu lên nói: "Buổi chiều chúng ta đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu bữa tối đi anh, tối nay thầy Lục với chị Dĩnh quản lý của ông ấy cùng đến đây, mình cần chuẩn bị thêm vài món nữa."
Tần Hoài Sơ tự nhiên ôm cô vào lòng: "Được, vậy em lên danh sách thực đơn đi, xem cần những nguyên liệu gì rồi mình đi mua."
Thẩm Băng Đàn đáp lại, tùy ý mở Weibo.
Sức nóng về bữa tiệc đêm giao thừa tối qua vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống, đủ loại chủ đề khác nhau thi nhau trồi lên hot search.
Đêm qua, Lục Kế Thần và Thẩm Băng Đàn cùng biểu diễn trên sân khấu bế mạc, rating của đài truyền hình Trường Hoàn bùng nổ, bài hát và điệu múa « Quy ly » đã được biên tập và đăng tải lên các nền tảng mạng xã hội, nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Không ngờ rằng có một ngày cô thực sự có thể trở lại sân khấu một lần nữa, thu hút sự chú ý và đánh giá cao của cư dân mạng, thậm chí còn đạt được thành tích như ngày hôm nay.
Tất cả những điều này, đều là nhờ thầy Lục mang đến cho cô.
Cho đến bây giờ, Thẩm Băng Đàn vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Trên mạng có rất nhiều bình luận khen ngợi, khiến cô vô cùng vui vẻ.
Thẩm Băng Đàn bỗng nhiên nhìn về phía Tần Hoài Sơ: "Anh thấy đêm qua em múa có đẹp không?"
"Đương nhiên là đẹp rồi." Vẻ mặt Tần Hoài Sơ mang theo ý cười, rất tự hào về cô, "Từ lâu anh đã nói rồi mà, Thẩm Băng Đàn đứng trên sân khấu mới là em chói mắt nhất, rực rỡ toả sáng nhất, khiến người ta say đắm."
Anh chỉ vào những bình luận trên mạng, "Tiếng hò reo và lời khen ngợi của mọi người là bằng chứng rõ ràng nhất."
Thẩm Băng Đàn rũ mi xuống, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, tâm sự nặng nề.
Tần Hoài Sơ nhìn cô: "Cho dù bà ngoại vẫn còn sống, nếu nhìn thấy dáng vẻ của em đêm qua, bà cũng sẽ rất mừng cho em. Trước kia em học múa, bà vẫn luôn ủng hộ em, bà yêu em thương em như vậy, sao có thể không hy vọng em thành công cơ chứ? Em trở lại sân khấu, bà sẽ không trách em đâu."
Thẩm Băng Đàn suy nghĩ lời nói của anh, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Anh nói xem, tại sao lúc trước bà ngoại lại không cho em múa nữa nhỉ. Em băn khoăn trăn trở vấn đề này từ rất lâu rồi, thực sự rất muốn biết câu trả lời."
Tần Hoài Sơ mấp máy cánh môi mỏng, nói: "Có lẽ, đáp án sẽ sớm có thôi."
Editor: quattutuquat
—————
Sau khi thức dậy, Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ ăn tạm gì đó qua loa trước, lên danh sách rồi đi siêu thị mua nguyên liệu.
Buổi chiều, hai người tất bật ở trong bếp.
Cũng không biết thầy Lục thích món gì, nhưng khi đến nhà họ Lục tập múa, Thẩm Băng Đàn thường xuyên ăn đồ ăn do ông nấu nên cô có thể đại khái đoán ra khẩu vị của ông, còn lại thì tự do phát huy vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong tiếng xào nấu, khi bầu trời bên ngoài nhá nhem tối, Tần Hoài Sơ bật đèn phòng bếp lên.
Lúc Thẩm Băng Đàn đang làm nốt món sườn xào chua ngọt thì nhà hết giấm.
Tần Hoài Sơ đang áp chảo bò bít tết kế bên, Thẩm Băng Đàn cởi tạp dề ra: "Em xuống siêu thị mini dưới lầu mua chút giấm, sẽ về nhanh thôi."
Tần Hoài Sơ nhìn sắc trời bên ngoài: "Em mặc thêm áo ấm vào, bên ngoài lạnh lắm."
"Vâng ạ." Thẩm Băng Đàn cầm áo khoác lông trên ghế sô pha mặc vào, nhìn đồng hồ treo tường, "Lát nữa anh bày trước mấy món đã nấu xong lên bàn nhé, chắc là thầy Lục sắp tới rồi đấy. Em sẽ tiện thể xem xem có gặp ông ấy ở dưới lầu không."
Ra khỏi đơn nguyên, gió lạnh bên ngoài lùa vào, dọc theo cổ áo khoác len lỏi vào khắp cơ thể.
Thẩm Băng Đàn kéo khóa kịch lên rồi chạy nhanh đến siêu thị mini trước cổng.
Mua giấm xong, cô đứng ở cổng khu chung cư, vươn cổ nhìn về phía cuối đường một lúc.
Trời đã tối, tất cả xe cộ đều bật đèn, hơi chói mắt, khó mà biết được thầy Lục và chị Diêu Dĩnh có trong số đó hay không.
Cô dự định về nhà trước, nấu nốt sườn xào chua ngọt rồi sẽ gọi cho thầy Lục.
Vừa quay người, khóe mắt cô vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây cách đó không xa.
Người phụ nữ mặc áo khoác ngoài màu đen, run lẩy bẩy vì lạnh, đang chặn một người đi bộ lại, chỉ về phía khu chung cư Vịnh Thủy Vân hỏi cái gì đó.
Ánh sáng hắt vào khuôn mặt người phụ nữ.
Là Thẩm Thu Lan.
Bà ta thế mà lại chạy tới tận Trường Hoàn, thậm chí còn tìm được chỗ ở của cô.
Đáy lòng Thẩm Băng Đàn dâng lên cảm giác bực bội, không thèm để ý đến bà ta, quay người đi vào trong khu chung cư.
Thẩm Thu Lan ở đằng kia đã nhìn thấy cô, hét lên và chạy về phía cô.
Thẩm Băng Đàn làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại.
Thẩm Thu Lan trực tiếp lao tới túm lấy cánh tay cô: "Đàn Đàn."
Thẩm Thu Lan gầy hơn trong trí nhớ rất nhiều, trên trán còn có vết bầm tím, xem ra gần đây quan hệ giữa bà ta và cha dượng đúng là không tốt thật.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, giọng điệu của Thẩm Băng Đàn vừa xa cách vừa lạ lẫm: "Có chuyện gì à?"
Thẩm Thu Lan khẽ giật mình, không đếm xỉa đến thái độ của Thẩm Băng Đàn, giọng điệu lo lắng hỏi: "Sao con mặc đồ mỏng như vậy mà đã ra ngoài, có lạnh không? Cẩn thận bị cảm lạnh, từ nhỏ sức khỏe của con đã không tốt..."
Vừa nói bà ta vừa cởi khăn quàng cổ ra định đeo cho cô.
Từ bé đến giờ, Thẩm Thu Lan chưa bao giờ quan tâm đến cô nhiều như vậy, bây giờ nhìn chiếc khăn quàng cổ bà ta đưa tới, Thẩm Băng Đàn cảm thấy có chút mỉa mai.
Cô đứng bất động, kiên nhẫn hỏi lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thẩm Thu Lan bẽ mặt lấy lại chiếc khăn: "Không phải mẹ đã nói rồi sao, mẹ qua đây đón con về An Cầm. Từ giờ trở đi, mẹ con ta sẽ ở bên nhau, không bao giờ xa cách nữa. Mẹ đã xem màn biểu diễu của con ở bữa tiệc đêm giao thừa tối qua rồi, con múa đẹp lắm, nhưng trên mạng vẫn còn rất nhiều bình luận không hay, áp lực trong ngành này quá lớn, mẹ xót con lắm, không muốn con phải chịu khổ."
Thẩm Băng Đàn không muốn để ý tới bà ta: "Bà đi đi, tôi không cần bà quan tâm."
Cô muốn rời đi, nhưng lại bị Thẩm Thu Lan giữ chặt cổ tay: "Đàn Đàn, con đừng giận mẹ, cùng mẹ về An Cầm đi, gia đình chúng ta sống hạnh phúc bên nhau chẳng phải tốt hơn sao? Rốt cuộc thì múa may có cái gì hay chứ?"
Thẩm Băng Đàn nhíu mày, cố gắng rút tay thoát khỏi sự kìm chế của Thẩm Thu Lan.
Ánh đèn ô tô chói lóa rọi tới hướng này, ngay sau đó một chiếc xe bảo mẫu dừng lại trước mặt hai người.
Cửa kính phụ xe hạ xuống, Diêu Dĩnh thăm dò nhìn qua, chào hỏi Thẩm Băng Đàn: "Muộn thế này rồi, sao em lại ở ngoài này?"
Thẩm Băng Đàn và Thẩm Thu Lan đồng thời nhìn về phía này.
Diêu Dĩnh xuống xe, đích thân mở cửa sau xe, Lục Kế Thần ở bên trong vẫn đang chợp mắt.
Đêm qua phải dự tiệc đêm giao thừa nên ông thức rất khuya, hôm nay ban ngày còn có nhiều hoạt động, hiện tại lại được mời đến nhà Thẩm Băng Đàn ăn tối, nên ông không được nghỉ ngơi nhiều.
"Anh Lục, đến nơi rồi."
Lục Kế Thần nhíu mày, mở mắt ra.
Khoảnh khắc ông bước ra khỏi xe, lưng của Thẩm Thu Lan rõ ràng cứng đờ ngay tức khắc, bàn tay đang nắm chặt cổ tay Thẩm Băng Đàm vô thức buông lỏng.
Thẩm Băng Đàn vùng thoát ra, không để ý đến cổ tay đau xót, mỉm cười nhìn qua: "Thầy Lục..."
Ánh mắt Lục Kế Thần rơi vào khuôn mặt Thẩm Thu Lan, dưới màn đêm, cặp mắt kia u trầm và lạnh lẽo, là ánh mắt mà Thẩm Băng Đàm chưa từng nhìn thấy trước đây.
Thẩm Thu Lan đã quyết tâm tối nay phải đưa bằng được Thẩm Băng Đàn về An Cầm, lại chẳng ngờ rằng, ngay lúc này lại đụng phải Lục Kế Thần.
Điều bà ta lo sợ nhất, cuối cùng vẫn đến.
Ánh mắt Thẩm Thu Lan lảng tránh nhìn đi nơi khác, nỗi e ngại và bất an bao trùm toàn thân bà ta, cơn gió lạnh thổi qua sau lưng tê tái.
Bà ta muốn chạy trốn cũng đã muộn, thân hình cao lớn của Lục Kế Thần đã bao phủ lấy bà ta.
Đầu ngón tay Thẩm Thu Lan run lên không thể khống chế.
Nhìn thấy Thẩm Thu Lan và Thẩm Băng Đàn đứng cạnh nhau, đáy lòng nổi lên một suy đoán hoang đường khiến Lục Kế Thần siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt ông đã rời khỏi khuôn mặt Thẩm Thu Lan từ lâu, khi nhìn Thẩm Băng Đàn, vẫn là vẻ tao nhã và dịu dàng như ngày nào.
Chỉ là khi mở miệng, giọng nói khắc chế vẫn không khỏi kỳ lạ: "Bà ta là mẹ của cháu à?"
Thẩm Băng Đàn hơi choáng váng, cô nhìn Lục Kế Thần, lại quan sát sắc mặt trắng bệch của Thẩm Thu Lan, trong đầu cô có đủ loại suy nghĩ chạy loạn, đứng hình trong chốc lát, không có phản ứng.
Tần Hoài Sơ đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn về phía này.
Không biết qua bao lâu, anh cất bước đi tới, cầm lấy lọ dấm trong tay Thẩm Băng Đàn, ân cần nói: "Đi mua có mỗi lọ giấm mà lâu thế, mãi không thấy em vè, anh còn tưởng em ném đi đâu mất rồi."
Anh ngước mắt lên, lễ phép nói với Lục Kế Thần: "Chú Lục đến rồi ạ, bên ngoài lạnh lắm, có chuyện gì thì để về nhà rồi nói."
Lục Kế Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thu Lan, nói với Diêu Dĩnh: "Cô vào cùng hai đứa nhỏ trước đi, tôi còn có chút việc."
Thẩm Băng Đàn đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích, Tần Hoài Sơ nắm lấy tay cô: "Về nhà trước đã."
Về đến nhà, cuối cùng không thể nấu nốt sườn xào chua ngọt nữa.
Thẩm Băng Đàn ngơ ngác ngồi trước bàn ăn, không nói gì, lòng rối như tơ vò.
Thầy Lục và Thẩm Thu Lan rõ ràng biết nhau.
Cô nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây giữa Thẩm Thu Lan và bà ngoại.
—— "Danh tiếng của con ranh đó càng ngày càng cao, vòng tròn giải trí lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra, đến lúc đó mẹ bảo con phải làm sao đây? Con đã kết hôn sinh con rồi, không thể quay đầu lại được. Nếu Thẩm Băng Đàn tiếp tục nhảy múa như thế này, nó sẽ hại con!"
Thẩm Thu Lan sợ bị ai phát hiện? Phát hiện cái gì?
Liệu có phải là cục diện như tối nay không?
Cô vẫn luôn cho là, ba cô họ Quý.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, trong tên của Lục Kế Thần cũng có chữ "Kế".
Có khả năng cái tên bà ngoại nhắc tới, không phải cái gì Tiểu Quý, mà là Tiểu Kế.
Nhưng sao có thể như thế được, cô không bao giờ dám nghĩ tới một người có thân phận như thầy Lục cả.
Trong phòng yên tĩnh, Diêu Dĩnh nhìn Thẩm Băng Đàn, bỗng nhiên nói: "Thì ra người đàn bà này chính là mối tình đầu của anh Lục à. Chẳng trách bốn năm trước lúc bọn chị muốn mời em làm vũ công phụ họa cho anh Lục tại buổi hòa nhạc, người phụ nữ đó vừa nghe điện thoại đã dập máy. Chắc hẳn là bà ta sợ anh Lục sẽ trả thù mình vì sự ngu xuẩn và hám tài nên mới tàn nhẫn vứt bỏ anh ấy, dù sao thì với địa vị và thân phận hiện tại của anh Lục, bóp ch,ết bà ta cũng dễ như chơi thôi. Tự bà ta có tật giật mình, không sợ mới là lạ."
"Em lại là con gái của người đàn bà đó, thế giới này thật nhỏ bé mà."
Diêu Dĩnh như có điều suy nghĩ, "Không đúng, dựa theo tuổi tác của em, thì em là... con gái của anh Lục? Chẳng phải người đàn bà đó đã phá bỏ đứa con của anh ấy rồi sao?!"
Diêu Dĩnh kích động đập bàn bật dậy, sau khi đụng phải ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương của Tần Hoài Sơ, lại hậm hực ngồi xuống, giữ im lặng.
Thẩm Băng Đàn nhìn Diêu Dĩnh: "Chị Dĩnh, chị biết chuyện ngày xưa của Thẩm Thu Lan và thầy Lục sao?"
"Biết chứ." Diêu Dĩnh gật đầu, "Chị đi theo anh ấy kể từ khi anh ấy mới ra mắt rồi, bọn chị đã là bạn hơn 20 năm, có lần anh ấy uống say, đã vô tình nói với chị chuyện này."
Diêu Dĩnh nhớ lại: "Hồi xưa ấy, ngày nào Thẩm Thu Lan cũng đến quán bar đeo bám anh Lục, bà ta rất xinh đẹp, miệng lại ngọt, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, anh Lục khi ấy là cậu trai mới lớn chưa biết yêu đương, đương nhiên rất dễ phải lòng. Vốn dĩ tình cảm của hai người rất tốt đẹp, sau này có một cậu ấm theo đuổi bà ta, mỗi ngày đều tặng hoa tươi, trang sức rồi cả siêu xe cho bà ta, dần dà bà ta chìm đắm trong hư vinh, ham mu/ốn hưởng thụ vật chất, muốn chia tay anh Lục, kết quả lại phát hiện mình mang thai đứa con của anh ấy, đòi phải phá bỏ cho bằng được, cuối cùng quan hệ hai người đổ vỡ. "
Diêu Dĩnh thở dài, dang tay ra nhún vai: "Chị chỉ biết đến đó thôi."
Ông hé miệng, tựa như muốn nói gì đó, Thẩm Băng Đàn khá bối rối, nhất thời không muốn chứng kiến cảnh người thân gặp nhau, nước mắt đầm đìa, nên cướp lời lên tiếng trước: "Thầy Lục, cháu vẫn đang đợi ngài, ngài vào trước đi ạ, đồ ăn sắp nguội rồi."
Lục Kế Thần bước vào. Trên bàn ăn, Thẩm Băng Đàn vẫn đối xử tôn kính với ông như trước, nhiệt tình hỏi han ông dùng bữa.
Cô không muốn hé nửa lời về chuyện xảy ra tối nay.
Lục Kế Thần thử đề cập đến mấy lần, nhưng sau khi phát giác được thái độ của Thẩm Băng Đàn, cũng tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Cơm nước gần xong, Lục Kế Thần nói với Thẩm Băng Đàn: "Khi học đại học cháu không đăng ký chuyên ngành liên quan đến vũ đạo, mấy năm nay đều tự mình luyện tập, lần trước cô Phương Viện chỉ đạo cho cháu không phải đã nói rồi sao, rằng cháu vẫn còn thiếu sự hướng dẫn và đào tạo chuyên môn. Đúng lúc cô ấy sẽ mở một khóa huấn luyện trại hè vào năm tới, việc đi theo cô ấy học hỏi sẽ giúp ích rất lớn cho cháu, nếu cháu bằng lòng, tôi sẽ thử đánh tiếng với cô ấy."
Thẩm Băng Đàn đột nhiên không biết phải làm sao để tiếp nhận lời đề nghị đầy thiện chí của Lục Kế Thần, mỉm cười nói: "Cháu còn chưa lấy bằng tốt nghiệp, năm sau chắc sẽ rất bận rộn chuẩn bị bảo vệ luận án, để đến lúc đó rồi nói sau ạ."
Lục Kế Thần gật đầu: "Cũng được, không cần vội."
Sau khi tiễn Lục Kế Thần và Diêu Dĩnh đi, đóng cửa lại, khi chỉ còn lại cô và Tần Hoài Sơ ở nhà, nụ cười gần như cứng ngắc trên mặt Thẩm Băng Đàn dần tắt đi.
Chiếc đồng hồ cô chuẩn bị cho Lục Kế Thần, cuối cùng tối nay cũng không được tặng.
Cô đứng ở cửa cười khổ với Tần Hoài Sơ: "Mấy ngày trước em còn nhờ anh giúp em tìm ba, không ngờ kết quả lại có nhanh đến vậy. Chỉ là đêm nay có chút rối loạn, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, em vẫn chưa kịp phản ứng."
Tần Hoài Sơ ôm cô, vuố.t ve lưng cô, thở dài: "Ban đầu anh vốn định nói trước sự thật cho em biết, để em chuẩn bị sẵn tâm lý rồi mới thẳng thắn nói chuyện này với chú Lục. Không ngờ, Thẩm Thu Lan lại đột nhiên xuất hiện, làm gián đoạn mọi thứ, còn khiến em chật vật như thế này."
Thẩm Băng Đàn nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: "Ý anh là sao, anh đã biết từ trước rồi?"
Tần Hoài Sơ kéo cô đến phòng sách.
Anh đã mang báo cáo giám định quan hệ cha con từ công ty về trước kỳ nghỉ Tết, đang muốn tối nay sẽ đưa cho cô xem, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Tần Hoài Sơ đưa cho cô bản báo cáo giám định: "Trước đó anh nghi ngờ mối quan hệ của em với chú Lục nên đã lén lút làm xét nghiệm quan hệ cha con, sợ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn đêm giao thừa của em nên mới trì hoãn đến bây giờ."
Thẩm Băng Đàn bóp tờ báo cáo giám định, các khớp ngón tay vô thức dùng lực, móng tay đầy đặn trong suốt đỏ bừng đến sưng tấy.
Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng cô: "Kiều Kiều, chú Lục chính là người cha ruột mà em luôn muốn tìm nhưng không dám tìm."
Sau khi xem báo cáo giám định một lúc lâu, cô chẳng nói chẳng rằng, một mình quay về phòng.
Tần Hoài Sơ muốn đi vào xem cô, lại sợ làm phiền tâm tình của cô.
Cô vẫn cần phải tự mình chậm rãi tiêu hóa những tin tức như vậy.
Tần Hoài Sơ đứng trước cửa phòng ngủ, không đi vào.
Điện thoại trong túi rung lên.
Anh vừa sai trợ lý Tề đi tìm tung tích của Thẩm Thu Lan, bây giờ đã có tin tức.
Sau khi xem tin nhắn của Trợ lý Tề, Tần Hoài Sơ lái xe ra khỏi Vịnh Thủy Vân.
Editor: quattutuquat
—————
Trong phòng bao riêng tối tăm, Tần Hoài Sơ tùy ý ngồi ở một góc sô pha, vuố.t ve ly rượu vang đỏ trong tay, đốt ngón tay trắng nõn dài đẹp, gân tay rõ ràng.
Cửa phòng bao bị đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào trong giây lát, phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị sắc sảo của anh, rồi lại nhanh chóng bị bóng tối che phủ, lộ ra cảm xúc khó đoán.
"Tần tổng, đã đưa Thẩm Thu Lan đến rồi ạ."
Anh đặt ly rượu trong tay lên bàn pha lê, lạnh lùng nói: "Cho bà ta vào."
Thẩm Thu Lan không hiểu sao lại bị đưa đến một nơi như vậy, lo lắng bất an bước vào trong phòng bao.
Đập vào mắt là một người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng thờ ơ, từng cử chỉ đều toát lên sự cao quý.
Anh ta rất trẻ, nhưng khí thế lại vô cớ đáng sợ.
Thích ứng với bóng tối trong phòng bao, Thẩm Thu Lan thấy rõ khuôn mặt người đàn ông nọ, nhớ ra anh chính là người đứng cạnh Thẩm Băng Đàn ở cổng khu chung cư Vịnh Thủy Vân.
"Cậu là...của Đàn Đàn..."
Tần Hoài Sơ giương mắt nhìn sang: "Chúng tôi đã kết hôn, cô ấy là vợ tôi."
"Kết hôn?"
Chuyện lớn như vậy, thế mà Thẩm Thu Lan chưa từng nghe qua dù chỉ là chút xíu phong thanh.
"Từ khi nào thế?"
Tần Hoài Sơ lạnh lùng liếc bà ta, khiến Thẩm Thu Lan trong lòng run rẩy, không dám hỏi thêm câu nào nữa.
"Bà không cần phải lấy thân phận mẹ vợ ra để nói chuyện với tôi, hôm nay tôi tìm bà cũng không phải để trưng cầu sự đồng ý."
Tần Hoài Sơ đứng dậy khỏi ghế sô pha, tiến lên phía trước hai bước, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thu Lan, trong mắt mang theo sự tức giận và không vui, "Bà có biết, những cú điện thoại bất chợt hay sự xuất hiện đột ngột của bà, đều sẽ khiến tâm trạng của cô ấy không vui rất lâu không?"
"Tôi mặc kệ bà với Lục Kế Thần đã xảy ra chuyện gì, ông ta muốn làm thế nào với bà là việc của ông ta, nhưng từ hôm nay trở đi, tốt nhất là bà nên biến mất khỏi cuộc đời vợ tôi. Bà không coi trọng cô ấy, nhưng đối với tôi cô ấy là báu vật trân quý, tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô ấy, cho dù có là mẹ đẻ đi chăng nữa."
Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ, nhìn Thẩm Thu Lan, cảnh cáo nói: "Lời tối nay, tôi chỉ nói một lần."
Anh không ở lại lâu, trực tiếp ra khỏi phòng bao, sải bước rời đi.
Về đến nhà, Thẩm Băng Đàn đang bó gối ngồi trên giường trong phòng ngủ, trông vô cùng đáng thương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, hẳn là đã khóc.
"Sao vậy em?" Tần Hoài Sơ đi tới, ngồi xuống bên giường.
Thẩm Băng Đàn thuận thế nhào vào lòng anh, ôm lấy anh: "Anh nói xem tối nay có mấy lần thầy Lục muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc là muốn nói với em cái gì? Lúc đó em không dám nghe, nên mới cứ ngắt lời ông ấy."
Cô sợ rằng đáp án sẽ không như cô mong đợi.
Lục Kế Thần vì đoạn tình cảm kia với Thẩm Thu Lan mà đến nay vẫn chưa kết hôn.
Cô vẫn còn nhớ rõ sự hận thù trong đáy mắt ông khi nhìn thấy Thẩm Thu Lan ở cổng Vịnh Thủy Vân.
Lục Kế Thần dù có mong chờ sự ra đời của con mình đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi.
Trong ký ức của ông, đứa trẻ đó đã sớm không còn tồn tại.
Cô không sinh ra trong sự kỳ vọng của cha mẹ mà là do sự lựa chọn bất đắc dĩ Thẩm Thu Lan.
Lúc này cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Kế Thần.
Đối mặt với cô con gái bất ngờ này, cô thực sự không dám nghĩ tới thái độ của Lục Kế Thần sẽ là gì.
Sự tồn tại của cô, chính là đang phơi bày những vết sẹo mà Lục Kế Thần che đậy hơn 20 năm.
Trong tương lai khi Lục Kế Thần trông thấy cô, liệu ông có nghĩ tới Thẩm Thu Lan không, có nhớ đến quá khứ mà vốn dĩ ông không hề muốn nhớ đến không?
Nếu vậy thì làm sao ông có thể chấp nhận đứa con gái là cô đây?
Bản thân cô cũng không thể nào tiếp nhận nổi kết quả như vậy, chứ đừng nói đến Lục Kế Thần?
Tối nay cô không dám để Lục Kế Thần cất lời, vì sợ cuối cùng sẽ mất đi cả người thầy Lục đáng kính của mình.
Ngoài những điều này ra, trong lòng cô còn có chút oán hận nho nhỏ.
Tại sao năm đó Lục Kế Thần nói rời đi là thực sự rời đi luôn?
Ông thậm chí còn không điều tra xem Thẩm Thu Lan cuối cùng có phá thai hay không.
Có lẽ, ông ấy cũng không để tâm nhiều đến vậy.
Nghe cô kể nội tâm bất an và phức tạp của mình cho anh, Tần Hoài Sơ bất đắc dĩ vu.ốt ve lưng cô: "Em còn nhớ lời em nói với anh hai ngày trước không? Em nói có anh là đủ rồi, em sẽ không bị loại chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình."
Thẩm Băng Đàn cắn môi: "Nhưng ông ấy là thầy Lục, thầy Lục khác với những người khác, em không muốn ông ấy ghét em."
Vốn tưởng rằng khi biết cha đẻ của mình là Lục Kế Thần thì cô sẽ rất hạnh phúc, nhưng không ngờ bây giờ cô lại thận trọng từng li từng tí như thế này.
Thẩm Thu Lan đã cho cô quá nhiều sự thờ ơ và tổn thương, khiến cô luôn cảm thấy mình sẽ là người bị vứt bỏ.
Tần Hoài Sơ đau lòng nâng mặt cô lên, nhìn cô: "Kiều Kiều của chúng ta đáng yêu như vậy, làm sao ông ấy có thể ghét em được? Tất cả đều là do em tưởng tượng mà thôi."
Thấy cô cũng không ngủ được, Tần Hoài Sơ cầm áo khoác lông của cô lên: "Vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"
Thẩm Băng Đàn cũng cảm thấy trong phòng ngột ngạt nên cô và Tần Hoài Sơ từ Vịnh Thủy Vân đi ra, cùng nhau xuống phố.
Tiếng động cơ ô tô chạy ầm ầm không dứt, những cửa hàng trên phố nhấp nháy ánh đèn nhiều màu sắc, gió lạnh buốt thổi qua, nỗi phiền muộn trong lòng dần dần tiêu tan.
Tay Thẩm Băng Đàn vẫn luôn được anh nắm chặt, đút vào túi áo khoác, ấm áp vô cùng.
Hơi ấm ấy có thể dọc theo đầu ngón tay truyền vào tim.
Trong lúc bất giác, bọn họ đã đi tới ngõ Hạnh Phúc, ngôi nhà cũ ở ngay trước mặt.
Hai người tiện đường rẽ vào nhìn xem.
Đứng trong sân, Thẩm Băng Đàn nhìn về hướng phòng ngủ của bà ngoại, chợt hiểu ra.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao ngày ấy bà không muốn cô nhảy múa nữa.
Thẩm Thu Lan sợ Lục Kế Thần sẽ trả thù bà ta vì chuyện năm đó.
Nhưng bà ngoại thì không.
Lục Kế Thần vốn đã là một siêu sao trong giới âm nhạc, có tất cả mọi thứ trong tay, bà ngoại sợ ông không muốn nhớ lại quá khứ với Thẩm Thu Lan rồi không chịu đón nhận đứa con gái là cô.
Bà càng sợ thân thế của cô sẽ bị cư dân mạng vạch trần.
Cô là đứa con hoang không được Lục Kế Thần thừa nhận, sẽ mãi mãi là trò cười của người khác.
Cuộc sống của cô cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Chính vì thế trong thời gian đó, bà ngoại mới lâm vào tình thế khó xử, toàn lén lau nước mắt sau lưng cô.
Trước kia cô còn tưởng rằng, bà ngoại theo phe Thẩm Thu Lan nên mới không cho phép cô múa nữa.
Sau khi hiểu ra, nút thắt trong lòng Thẩm Băng Đàn dần dần được nới lỏng.
Suy cho cùng, bà vẫn yêu thương cô nhất.
Trước kia cô có bà ngoại yêu thương, quãng đời còn lại lại có Tần Hoài Sơ ở bên, thật ra cũng không có gì phải bất mãn cả.
Khi ra khỏi nhà cũ, tâm trạng Thẩm Băng Đàn đã khá hơn rất nhiều.
Bữa tối cô không ăn nhiều, hiện tại hơi đói.
Cô níu cánh tay Tần Hoài Sơ, hỏi: "Sơ Sơ, anh có đói không?"
Cô im lặng suốt đường, cuối cùng cũng chịu mở miệng, Tần Hoài Sơ hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Thẩm Băng Đàn ngửi thấy mùi khoai lang nướng ngọt ngào, nhìn ngó chung quanh, bỗng nhiên phấn khởi chỉ vào một cửa hàng nhỏ nằm chéo góc đường: "Bên kia có một tiệm bán khoai lang nướng kìa, chúng ta qua mua hai củ đi anh, mùa đông ăn cái này là thích hợp nhất!"
Tần Hoài Sơ dẫn cô đi tới: "Ông chủ, cho cháu hai củ khoai lang nướng."
Ông chủ đang chơi mạt chược với một nhóm người ở bên trong, nghe thấy tiếng động thì nghển cổ nhìn qua: "Hai người đến muộn quá, chỉ còn lại một củ cuối cùng thôi, có lấy không?"
"Lấy ạ!" Thẩm Băng Đàn nhanh chóng trả lời.
Ông chủ đứng dậy đi tới, gói khoai lang nướng rồi đưa qua.
Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, ông lại liếc thêm mấy cái, có chút kinh ngạc: "Ây dô, đây chẳng phải là cô bé đã múa trong bữa tiệc đêm giao thừa tối qua hay sao? Nhà cháu ở gần đây à?"
Không ngờ lại được người khác nhận ra, Thẩm Băng Đàn ngượng ngùng cười: "Vâng, cách đây không xa ạ."
"Tuổi còn trẻ thế mà đã được lên TV, lại còn múa đẹp thôi rồi, quá xuất sắc, phải tiếp tục cố gắng nha!"
"Cháu hiểu ạ, cảm ơn ông chủ."
Thanh toán xong, Thẩm Băng Đàn ôm khoai lang nướng nóng hổi cùng Tần Hoài Sơ rời đi.
Tần Hoài Sơ lười biếng cười: "Ngay cả một ông cụ cũng biết em múa đẹp, sao Kiều Kiều nhà chúng ta lại xuất sắc như vậy nhỉ?"
Thẩm Băng Đàn huých cùi chỏ vào anh: "Anh đừng ghẹo em mà."
Sương mù dưới đáy lòng lúc trước đã sớm tan biến.
Cô cầm thìa xúc một miếng khoai lang nướng đưa cho Tần Hoài Sơ: "Miếng đầu tiên cho anh nè."
Tần Hoài Sơ cúi người ăn khoai lang nướng cô đút, trong miệng ngọt lịm mềm thơm.
"Ngon không anh?" Thẩm Băng Đàn nóng lòng cắn một miếng, đôi mắt đẹp cong lên thành hai đường lưỡi liềm, lông mày nhướng lên, "Ngọt quá!"
Hai người cùng đi trên đường, chia nhau từng miếng đồ ăn.
Chưa đến Vịnh Thủy Vân, củ khoai lang nướng đã bị hai người ăn sạch.
Tần Hoài Sơ ném vỏ khoai lang vào thùng rác ven đường, lấy khăn giấy lau miệng cho cô, hỏi: "Còn đói không?"
Thẩm Băng Đàn lắc đầu: "Buổi tối ăn ít xíu xiu thôi, không thì sẽ béo mất."
Tần Hoài Sơ nhéo má cô, cười sẵng giọng: "Gầy như bộ xương ấy mà còn sợ béo à?"
Nghe anh dùng "bộ xương" để miêu tả, Thẩm Băng Đàn có chút không vui.
"Làm gì gầy như anh nói chứ?" Cô thẳng lưng, thấp giọng phản bác, "Chỗ nào cần có da thịt, em đều có hết nhé."
"Hả?"
Tần Hoài Sơ nhướng mày, cười như không cười nhìn qua, đảo mắt khắp người cô một vòng, dừng lại ở đâu đó: "Chỗ nào cần có da thịt vậy, để anh xem đã lớn chưa nào."
Anh vừa nói vừa dang tay ôm cô.
Thẩm Băng Đàn quýnh lên, đỏ mặt đẩy anh: "Đang ở trên đường đấy, anh đừng làm loạn!"
Tần Hoài Sơ nắm tay cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta về nhà rồi lại kiểm tra."
Thẩm Băng Đàn: "..."
Sau khi đi dạo về nhà, Thẩm Băng Đàn cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.
Cô vươn vai, đang định đi tắm thì điện thoại rung lên liên tục mấy lần.
Cô bấm vào thì thấy là tin nhắn WeChat của Cố Tích.
【 Tiểu Băng Đường, cậu làm tớ sốc phát điên rồi! 】
【 Hóa ra cậu là con gái của Lục Kế Thần à, chuyện này quá bùng nổ! 】
【 Sao cậu có thể là con gái của Lục Kế Thần? Bây giờ tớ có cảm giác như đang nằm mơ vậy. 】
【 Có còn coi nhau là chị em tốt không vậy, chuyện như thế mà cậu lại giấu diếm tớ hả! 】
Thẩm Băng Đàn bị Cố Tích làm cho bối rối không hiểu ra sao, làm sao cô ấy lại biết được chuyện này?
Tần Hoài Sơ cũng nhìn qua, dừng một chút, nói: "Em vào Weibo xem đi."
Thẩm Băng Đàn mở Weibo, lúc này mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tiết mục mà cô và Lục Kế Thần biểu diễn trong bữa tiệc đêm giao thừa đã viral, được nhiều người nhiệt tình share và đề cử suốt cả ngày hôm nay.
Có người đã tua chậm video để phân tích động tác của Thẩm Băng Đàn, kết quả là trong video slowmotion bắt được một số cảnh quay của Thẩm Băng Đàn và Lục Quý Thần có nét mặt rất giống nhau.
Cảnh Lục Kế Thần và Thẩm Băng Đàn đứng cạnh nhau không rõ ràng lắm, nhưng một số cảnh quay được ghi lại khi phát video tua chậm thì rất giống nhau.
Mọi người đăng hết mấy tấm ảnh này lên mạng, bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Ví dụ như, tại sao Thẩm Băng Đàn biến mất bốn năm, vừa tái xuất đã có thể đứng chung sân khấu với người có tên tuổi lớn như Lục Kế Thần, may mắn đến mức vô lý.
Lại ví dụ như, Lục Kế Thần cho phép Thẩm Băng Đàn luyện múa trong phòng tập nhà mình, quan tâm thái quá, có thể hai người có mối quan hệ mật thiết.
Thậm chí có người còn đào ra, vào buổi tối diễn ra tiệc đêm giao thừa, khi tất cả mọi người đều quên mất Thẩm Băng Đàn ở hậu trường, chính Lục Kế Thần đã đích thân mang cơm hộp cho Thẩm Băng Đàn.
Cuối cùng mọi người nhao nhao suy đoán, nói rằng rất có thể Thẩm Băng Đàn là con riêng của Lục Kế Thần.
Chủ đề con riêng vẫn luôn rất nhạy cảm, lại bị người khác lợi dụng nên nhanh chóng lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt.
Vốn là tin đồn thất thiệt, mọi người cũng chỉ định xem cho vui thôi.
Nhưng thật bất ngờ, Lục Kế Thần - người chưa bao giờ công khai trả lời để làm sáng tỏ bất kỳ vụ bê bối nào, ngay mấy phút trước lại đăng tải một bài viết làm rõ trên Weibo.
@Lục Kế Thần: Con bé không phải là con riêng, nhưng quả thực là cô con gái bảo bối duy nhất của tôi. Cảm ơn các bạn đã quan tâm.
Thẩm Băng Đàn nhìn Weibo của Lục Kế Thần, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.
Lục Kế Thần thế mà lại ở trước mặt công chúng, thừa nhận danh phận của cô.
***
P/s: Chương này hơn 8k chữ, nát tay tui luôn rùi, các tình yêu ủn mông tiếp sức tui nha 😝
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT