Điện thoại gọi rất lâu, nhưng ngoài dự liệu không có ai bắt máy, không biết tại sao.

Dũng khí mà Thẩm Băng Đàn vừa khơi dậy dần dần biến mất, cô dựa người trên lan can ban công, chìm trong suy nghĩ.

Trên thực tế, đến bây giờ cô vẫn không hiểu được tình cảm của Tần Hoài Sơ dành cho mình.

Năm đó khi cô đề nghị chia tay, Tần Hoài Sơ cũng không hề cố gắng níu kéo cô, thậm chí còn không hỏi lí do tại sao.

Chuyện này khiến cô có rất nhiều điều không chắc chắn.

Bao năm qua, cô đã giấu kín mọi nỗi bất an trong lòng, cố gắng không quan tâm đến.

Nhưng trên thực tế, nội tâm cô vừa hèn mọn lại nhạy cảm, Tần Hoài Sơ thậm chí còn không hỏi đã đồng ý chia tay, cô sao có thể không để ý một chút nào.

Căn bản cô cũng không biết Tần Hoài Sơ đang nghĩ gì.

Khi mới vào công ty, anh tỏ ra lạnh lùng xa cách, như thể không hề quen biết cô.

Mà bây giờ lại nói muốn ở bên cô một lần nữa.

Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình rất thụ động, điều này khiến cô không có cảm giác an toàn.

Cô thở dài một hơi, cố gắng vứt bỏ những tạp niệm đó.

Đã quay về trường học, trước hết vẫn nên quên những chuyện này đi.

Ngày hôm sau, Thẩm Băng Đàn dậy sớm chạy ra sân thể dục chạy bộ và tập thể dục.

Khi ra khỏi sân thể dục, cô nhận được tin nhắn WeChat từ bạn cùng phòng nhờ mua bữa sáng, cô một mình đi bộ đến nhà ăn.

Trên đường đi, điện thoại di động đổ chuông, cô mở ra thì phát hiện là Tần Hoài Sơ gọi tới.

Thẩm Băng Đàn xoắn xuýt một chút rồi nghe máy.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Tần Hoài Sơ, giọng điệu vẫn thoải mái tự nhiên như thường lệ, giống như không hề để tâm đến cuộc trò chuyện lần trước: "Em dậy rồi à?"

Thẩm Băng Đàn đáp: "Dậy từ sớm rồi, em vừa mới tập thể dục xong, đang định tới nhà ăn."

Tần Hoài Sơ nói: "Tối qua lúc em gọi điện cho anh thì anh đang họp, sau đó muộn quá rồi nên cũng không gọi lại cho em nữa, có chuyện gì vậy?"

Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì nghẹn họng một chút, do dự, trong lòng có chút ảo não, đột nhiên không biết nên nói thế nào: "Cũng không có gì, chỉ là em về tới trường rồi thì hẳn là nên nói với anh một tiếng."

Cô dừng một chút rồi nói: "Thứ sáu này sau khi bảo vệ luận án xong em sẽ quay lại công ty."

"Được." Tần Hoài Sơ đáp lại, đợi một lát rồi mới hỏi, "Còn chuyện gì khác nữa không?"

Tay cầm điện thoại của Thẩm Băng Đàn khẽ siết chặt: "Tạm thời, vẫn chưa có."

Tần Hoài Sơ không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Thẩm Băng Đàn đứng nguyên tại chỗ một lúc, sau đó thu lại vẻ ảm đạm trong mắt, đi về phía nhà ăn của trường.

Ăn xong đi ra, cô đi ngang qua hội trường ngay cổng vào thì thấy rất đông đúc náo nhiệt, có rất nhiều thầy cô và sinh viên đều đang ở đó.

Trước cửa hội trường có treo một tấm biểu ngữ, hóa ra đang có chương trình giao lưu học thuật.

Thẩm Băng Đàn nghi hoặc nhìn về phía đó, không thèm để tâm tiếp tục đi về phía ký túc xá.

"Thẩm Băng Đàn!"

Trong đám đông có người gọi tên cô, Thẩm Băng Đàn nhất thời sửng sốt, cô nhìn quanh theo tiếng gọi thì trông thấy Khương Dĩ Tắc từ trong đám người đi tới.

Anh rất cao, sống mũi thẳng, mặt mũi thanh tuyển, mặc áo len trắng, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, quần áo không vương một hạt bụi.

Thì ra là bạn học cũ.

Thẩm Băng Đàn nhớ hình như Khương Dĩ Tắc học nghiên cứu sinh tại Đại học C, làm sao bây giờ lại xuất hiện ở Đại học A?

Thời cấp ba, Khương Dĩ Tắc và Tần Hoài Sơ là hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

Một người là học sinh giỏi ba tốt trong mắt giáo viên, trầm tính hướng nội, chưa từng gây chuyện; người kia là đầu sỏ của trường, khoa trương thất thường, không ai dám trêu chọc.

Khi đó, hai người luôn là tâm điểm bàn tán của các nữ sinh trước và sau giờ học.

Thẩm Băng Đàn vẫn luôn cảm thấy, nếu như không phải bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, thì hai người với hai loại tính cách hoàn toàn trái ngược ấy sẽ rất khó có thể trở thành bạn bè.

Trước khi Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ ở bên nhau, trong các diễn đàn trường rất thích ghép CP của cô với Khương Dĩ Tắc, bởi vì hai người luôn đứng cùng nhau khi nhận giải thưởng.

Nhưng trên thực tế, cô và Khương Dĩ Tắc không hề quen biết nhau, cũng chỉ mới trao đổi qua vài câu.

Mối quan hệ giữa cô và Khương Dĩ Tắc lẽ ra nên là kiểu quan hệ mà họ có thể nhìn thấy nhau từ xa, nhưng tuyệt đối không bên nào chạy tới chào hỏi.

Thẩm Băng Đàn không biết vì sao anh lại đột nhiên gọi mình, khó hiểu nhìn sang.

Khương Dĩ Tắc mỉm cười: "Tôi cùng giáo sư đến đại học A để tham gia chương trình giao lưu học thuật. Hóa ra cậu cũng quay về trường à."

Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Ngày mai phải bảo vệ luận án nên tôi xin nghỉ phép rồi quay về."

Khương Dĩ Tắc nhìn đồng hồ, nói: "Khi nào có thời gian thì trò chuyện với nhau nhé."

"Bây giờ sao?" Thẩm Băng Đàn có chút ngoài ý muốn.

Khương Dĩ Tắc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để đến sau buổi bảo vệ luận án của cậu ngày mai đi, chừng nào thì cậu kết thúc?"

"Sáng mai."

Khương Dĩ Tắc: "Vừa vặn chiều mai tôi mới về Trường Hoàn, hay là chúng ta kết bạn WeChat đi, sau khi buổi bảo vệ kết thúc thì cậu liên lạc với tôi, hẳn là lúc đó tôi sẽ ở trường đấy."

Thẩm Băng Đàn hơi sửng sốt, sau đó ấn mở WeChat trên điện thoại: "Được."

Sau khi Thẩm Băng Đàn rời đi, bạn cùng phòng của anh đi tới, khoác tay lên vai anh, nhìn về phía trước: "Cô gái vừa rồi xinh quá, nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng, hoá ra cậu thích kiểu này à?"

Vẻ mặt Khương Dĩ Tắc khẽ giật mình, chợt bật cười: "Sao có thể như vậy được?"

Anh liếc nhìn phương hướng Thẩm Băng Đàn rời đi, không để ý nói: "Tớ không có hứng thú với mỹ nhân băng giá."

Khương Dĩ Tắc sải đôi chân dài bước vào hội trường, bạn cùng phòng cũng đi theo sau: "Thà rằng cậu nói luôn là cậu không có hứng thú với con gái đi cho rồi, các em gái khoá dưới trong trường đều làm đủ mọi cách để tìm cảm giác tồn tại trước mặt cậu, nhưng tớ chưa từng thấy cậu kiên nhẫn với ai dù chỉ một chút cả."

Chương trình giao lưu vẫn chưa bắt đầu, Khương Dĩ Tắc tùy tiện tìm một chỗ ở phía sau, ngồi xuống.

Bạn cùng phòng ngồi cạnh anh, vô cùng hứng thú hỏi: "Rốt cuộc cậu thích kiểu gì?"

Khương Dĩ Tắc dựa vào tựa lưng, bắt chéo chân: "Tạm thời không có, có khả năng còn chưa ra đời đâu."

Điện thoại trong túi rung lên, anh ấn mở.

Sơ Niệm: 【 Anh Dĩ Tắc, bài này đến bước này thì phải giải như thế nào ạ? 】

Sơ Niệm: 【 (hình ảnh) 】

Khương Dĩ Tắc bấm vào bức ảnh nhìn một chút: 【 Không phải mấy hôm trước anh vừa giảng cho em rồi sao? 】

Sơ Niệm: 【 Em quên mất rồi (/ tủi thân) 】

Khương Dĩ Tắc: 【 Sao không đi hỏi anh trai em? 】

Sơ Niệm: 【 Anh ấy đâu thèm quan tâm tới em đâu. (/ đáng thương) 】

Khương Dĩ Tắc bất đắc dĩ thở dài, lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi.

Bạn cùng phòng nhìn sang nói: "Dĩ Tắc, cậu còn mang theo thứ đồ chơi này bên người cơ à?"

"Quen rồi."

Anh thuận miệng trả lời, cầm bút viết ra các bước và chụp ảnh gửi cho cô.

Sơ Niệm: 【 Em biết rồi, cảm ơn anh Dĩ Tắc. 】

Sơ Niệm: 【 Đúng rồi, lần trước anh nói với em hai ngày tới anh sẽ đi An Cầm phải không, em nghe nói xương đòn vịt bên đó cực kỳ ngon. 】

Khương Dĩ Tắc: 【 Quay về sẽ mang cho em. 】

Sơ Niệm: 【 Em cũng chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng nếu anh thật sự mang về thì em đành miễn cưỡng đồng ý nhận vậy, cơ mà đây không phải là em chủ động đòi anh đâu nhé, anh đừng kể chuyện này cho anh em biết nha 】

Còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc chú thỏ con chống nạnh kiêu hãnh, dễ thương không chịu được.

Khương Dĩ Tắc nhìn lịch sử trò chuyện, bật cười.

Editor: quattutuquat

—————

Thẩm Băng Đàn không biết Khương Dĩ Tắc muốn tìm cô để nói chuyện gì, sáng thứ sáu, cô ngồi trong phòng học vẫn có chút lơ đãng.

Sau đó, Vu Mộng Lạc khẽ khàng huých cùi chỏ vào cô: "Cậu đang làm gì vậy? Còn hai người nữa là đến lượt cậu đó, nhanh chóng chuẩn bị đi."

Lúc này Thẩm Băng Đàn mới lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ.

Khi giáo viên gọi tên, cô hít một hơi thật sâu, bước lên bục giảng.

Đứng trên bục giảng, cô như trở thành một con người khác, lời ít ý nhiều, đi thẳng vào vấn đề, logic nhất quán, tràn đầy tự tin.

Tiêu đề luận án của cô không tính là mới nhưng nội dung rất chi tiết, có những hiểu biết sâu sắc và kiến giải độc đáo.

Khi ra khỏi phòng học, Vu Mộng Lạc kéo cánh tay cô, vẫn còn đang cảm khái: "Vừa rồi các giảng viên đều khen ngợi cậu đó, cậu vẫn đang đi thực tập mà đã ưu tú như vậy, học sinh top đầu quả nhiên rất khác biệt. Chẳng giống tớ, đại cương luận văn của tớ liệt kê ra đều là do chắp vá lại với nhau dựa trên CNKI*."

*CNKI (China National Knowledge Infrastructure): là một trang web tra cứu tài liệu học thuật lớn nhất nhì Trung Quốc.

Thẩm Băng Đàn im lặng mỉm cười: "Bây giờ mới chỉ là đề xuất thôi, tớ còn chưa viết luận văn mà cậu đã biết là tớ viết tốt à?"

"Dù sao chuyện cậu chắc chắn viết tốt hơn tớ là không thể nghi ngờ." Sáng nay Vu Mộng Lạc chưa ăn sáng, hiện tại đói đến xoa bụng, "Gần trưa rồi, tụi mình đi ăn đi, tầm này vẫn chưa tan học, nhà ăn có ít người."

Thẩm Băng Đàn nói: "Tớ còn có chút việc, cậu tự đi ăn nhé."

"Được thôi, thế tớ đi tìm Mẫn Phong vậy." Vu Mộng Lạc nói, nhận lấy báo cáo đề xuất trong tay Thẩm Băng Đàn, "Lát nữa tớ cầm về ký túc xá hộ cậu."

Sau khi Vu Mộng Lạc rời đi, Thẩm Băng Đàn gửi tin nhắn WeChat cho Khương Dĩ Tắc.

Đúng lúc anh đang ở trường, hai người hẹn gặp nhau ở quán trà sữa cạnh siêu thị.

Cô và Khương Dĩ Tắc gặp nhau ở cửa quán trà sữa, cùng nhau bước vào.

Nhân viên phục vụ tới order đồ, Thẩm Băng Đàn gọi một cốc trà sữa thạch sương sáo.

Khương Dĩ Tắc không nhìn menu: "Một ly nước lọc, cảm ơn."

Sau đó anh hỏi Thẩm Băng Đàn, "Buổi bảo vệ luận án thế nào, thuận lợi chứ?"

Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Không tệ."

"Cậu định khi nào về Trường Hoàn, chiều nay tôi sẽ đi, có muốn đi cùng nhau không?"

Nhân viên phục vụ bưng trà sữa tới, Thẩm Băng Đàn nói "Cảm ơn" rồi nói với Khương Dĩ Tắc: "Tôi đã đặt được vé tàu tối mai rồi."

"Vậy cũng được." Anh nhấp một ngụm nước, đột nhiên nhớ ra một chuyện thú vị, "Nhớ lại hồi cấp ba, mỗi lần có lễ trao giải chúng ta đều thường xuyên đứng cạnh nhau. Sau này, diễn đàn của trường thành lập CP của hai chúng ta. Sau khi Hoài Sơ nhìn thấy tiêu đề bài đăng còn tìm tôi đánh nhau đấy."

Anh cười khổ: "Lúc ấy chúng ta gần như chẳng nói chuyện mấy với nhau, tôi thật sự oan uổng lắm đấy. Nhưng mà cũng kể từ đó, nó cảm thấy có nguy cơ, mới bắt đầu mặt dày theo đuổi cậu."

Thẩm Băng Đàn cầm trà sữa không tiếp lời, chăm chú lắng nghe, rất nhiều ký ức trong đầu cũng bị anh gợi lại.

"Có một số việc có thể cậu không biết." Khương Dĩ Tắc nói tiếp, "Sau khi cậu nói cậu không yêu đương với người học kém, muốn dạy thêm cho nó, nó sợ cậu sẽ cảm thấy nó ngu ngốc rồi không thích nó, trước đó luôn bắt tôi giảng trước cho nó một lần, có lúc nó còn có thể thức đến hai giờ sáng chỉ để học."

"Cậu cũng biết đấy, trước kia Hoài Sơ không phải là người nghiêm túc gì, cà lơ phất phơ, kiêu ngạo khó thuần, tính cách thất thường, động một chút là đánh nhau với người ta, các bạn học kính nó sợ nó, các giáo viên cũng đau đầu vì nó. Nhưng khi đối mặt với cậu, nó luôn khác biệt."

"Tôi với nó cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mà cũng chưa từng thấy nó coi trọng ai như vậy. Nó đã vì cậu mà thay đổi rất nhiều, thu liễm lệ khí trên người, không đánh nhau không gây rối, biết học tập, bắt đầu trở nên trưởng thành trầm ổn hơn. Theo một ý nghĩa nào đó, chính cậu là người đã tạo nên Tần Hoài Sơ của ngày hôm nay."

Ngón tay cầm trà sữa của Thẩm Băng Đàn hơi siết chặt, cô mím môi: "Sao đột nhiên cậu lại nói những chuyện này với tôi?"

"Có một số việc nếu tôi không nói, có thể nó cũng sẽ không bao giờ nói cho cậu biết. Vết thương ở chân của Hoài Sơ, cậu biết chứ? Không phải do chơi bóng rổ mới bị ngã, mà là vì cậu."

Thẩm Băng Đàn giật mình, tim như bị treo lên: "Ý cậu là gì?"

Khương Dĩ Tắc nhớ lại chuyện cũ: "Bốn năm trước, cậu gọi điện thoại cho Tần Hoài Sơ, nói đêm đó mẹ cậu nhốt cậu ở nhà trọ, khi đó Tần Hoài Sơ đang ở cùng tôi. Quả thật lúc đó nó vì chơi bóng rổ mà bị thương ở chân, nhưng chỉ là vết thương nhẹ thôi, không nghiêm trọng lắm. Sau khi cúp điện thoại, nó đặt vé máy bay đến An Cầm, nói rằng ở đó cậu sống không tốt, nên nó muốn đưa cậu đi."

"Nửa đêm, nó đột nhiên gọi lại cho tôi. Khi tôi chạy tới thì người đã đang nằm trong bệnh viện rồi, chân phải bị gãy, gây ra vết thương thứ phát, thương thế rất nghiêm trọng."

Khương Dĩ Tắc nhìn về phía Thẩm Băng Đàn, "Đêm hôm đó khi nó chạy đến, đúng lúc gặp phải hỏa hoạn ở sát nhà cậu, nó đã phá cửa cứu cậu ra. Lúc ấy cậu đã hôn mê bất tỉnh rồi, trong miệng còn đang lẩm bẩm về chiếc cúp Hoa Sen của mình. Nó vốn đang bị thương ở chân, nhưng vẫn xông vào tìm chiếc cúp bất chấp sự ngăn cản của mọi người, cuối cùng bị ngã xuống cầu thang."

"Cái thằng ngốc ấy, dù bị gãy chân nhưng vẫn ôm chiếc cúp của cậu trong lòng, bảo vệ cẩn thận từng li từng tí một."

Vành mắt Thẩm Băng Đàn đỏ hoe, mũi chua xót, cổ họng nghẹn ngào đau nhức từng cơn.

"Nó không muốn để cậu biết chuyện, sáng sớm hôm sau liền chuyển viện trở về Trường Hoàn, kể từ đó vẫn luôn tiếp nhận trị liệu."

Khương Dĩ Tắc dừng một chút, "Lúc cậu nói chia tay với nó, nó vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật, ca phẫu thuật đó thất bại, bác sĩ nói chân nó có thể sẽ bị liệt cả đời. Khi đó, nó nhìn thấy tin nhắn của cậu, liền mỉm cười, nói với tôi: "Tao còn đang lo không biết phải nói với cô ấy như thế nào đây này, tự cô ấy nói ra trước cũng tốt." "

Tim Thẩm Băng Đàn bị đâm mạnh một cái, lại như có thứ gì đó đang di qua di lại, đau đớn đến tận xương tủy.

Khương Dĩ Tắc: "Trước kia ở trường cậu có thành tích rất tốt, khả năng khiêu vũ lại xuất chúng như vậy, có vô số giải thưởng, tuổi còn trẻ đã trở thành ngôi sao vũ đạo, được rất nhiều khán giả trên cả nước yêu mến, cao cao tại thượng, xa không thể với."

"Hoài Sơ bề ngoài có vẻ vui đùa tí tửng, rất vô tư, nói ra có thể cậu không tin, nhưng thực ra trong mối quan hệ giữa hai người, nó có chút tự ti, luôn sợ cậu không thích nó nhiều đến vậy, cũng sợ bản thân nó sẽ không xứng với cậu. Sau này chân lại khập khiễng, nó là đứa cao ngạo như vậy, càng ngày càng cảm thấy mình không thể cho cậu được hạnh phúc. Cho nên lúc cậu nói chia tay, nó mới không níu kéo."

Tay Thẩm Băng Đàn vô thức siết chặt, móng tay đâm vào trong thịt, để lại vết đỏ rất đậm.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, Tần Hoài Sơ của khi đó sẽ có loại suy nghĩ này.

Anh trông toả nắng vô tư như vậy, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, làm sao sâu trong nội tâm lại suy nghĩ như thế?

"Nhưng dù vậy, nó vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc quan tâm đến cậu." Khương Dĩ Tắc nói, "Nó biết tất tần tật về hoàn cảnh của cậu ở đây, không thiếu chuyện gì. Cậu còn nhớ mình đã học lại và đỗ vào đại học A như thế nào không?"

Thẩm Băng Đàn cố gắng trấn tĩnh lương tâm cắn rứt của mình, nhẹ nhàng nói: "Hiệu trưởng trường cấp ba của chúng ta đã giúp tôi tìm quan hệ với bên đại học A. Họ bảo lãnh cho tôi học lại ở trường cấp ba trực thuộc đại học A trong một năm, với điều kiện là sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nguyện vọng của tôi chỉ có thể là đại học A."

Cô thi vào Khoa Ngoại ngữ của Đại học A với tư cách là thủ khoa thành phố An Cầm trong kỳ thi đại học, sau khi vào học thì được miễn học phí và còn nhận được nhiều loại học bổng khác nhau.

Khương Dĩ Tắc: "Quan hệ là do Hoài Sơ tìm cho cậu, nó nói, nhất định phải để cậu đi học."

...

Sau khi Khương Dĩ Tắc rời đi, Thẩm Băng Đàn vẫn ngồi trong quán trà sữa.

Những lời cuối cùng Khương Dĩ Tắc để lại trước khi rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai cô: "Tôi biết, một cô gái như cậu sống mấy năm qua rất gian nan, nhưng cuộc sống của Hoài Sơ cũng vì cậu mà trôi qua không hề dễ dàng. Nó vì biết vết thương ở chân hiện tại đã chuyển biến tốt lên, mới dám nhặt lại lòng tin để theo đuổi cậu, nếu như cậu vẫn thích nó, thì hãy đối xử tốt với nó."

Cô cho rằng nếu trả lại hết số tiền kia cho Tần Hoài Sơ thì sẽ không nợ anh bất cứ thứ gì nữa.

Hoá ra món nợ với anh, từ lâu đã không thể trả nổi.

Không có Khương Dĩ Tắc ở đây, cuối cùng nước mắt cô cũng lã chã rơi xuống như vỡ đê.

Sau đó cô gục mặt xuống bàn, khóc không thành tiếng.

Nhân viên phục vụ cẩn thận lấy khăn giấy đi tới: "Bạn học, có cần giúp đỡ không?"

Thẩm Băng Đàn cầm khăn giấy lau sạch nước mắt, bình tĩnh lại: "Cảm ơn."

Đột nhiên cô rất muốn gặp Tần Hoài Sơ.

Liền đứng bật dậy bước ra ngoài.

Trở lại ký túc xá, Vu Mộng Lạc thấy mắt cô sưng đỏ, lo lắng đến gần: "Băng Đàn, cậu sao vậy?"

"Không có gì." Mũi Thẩm Băng Đàn nghèn nghẹn, cô lấy vali ra, thu dọn đồ đạc, "Trường Hoàn bên kia còn có việc, hôm nay tớ đi luôn đây."

"Nhưng vé của cậu không phải là ngày mai sao? Bây giờ khó kiếm được vé lắm."

"Không sao cả, tớ sẽ đến ga tàu xem có mua được vé đứng không."

"Vé đứng? Từ An Cầm đến Trường Hoàn mất mười mấy tiếng đấy, vé đứng làm sao được? Rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao cậu lại vội vàng thế?"

"Chuyện rất quan trọng."

Thẩm Băng Đàn trở về cũng không mang theo nhiều đồ đạc nên nhanh chóng thu dọn xong.

Sau khi chào Vu Mộng Lạc, cô đi thẳng ra ngoài.

Khi đang xuống cầu thang, tình cờ có vài nữ sinh đi lên, lướt qua cô.

Mấy người này đang thảo luận sôi nổi về chuyện gì đó:

"Anh chàng dưới tầng đẹp trai quá, anh ấy thật sự là hình mẫu lý tưởng của tớ đấy!"

"Sao dạo này đại học A tụi mình có nhiều trai đẹp thế nhỉ? Hai ngày nay trong chương trình trao đổi học thuật có một đàn anh rất đẹp trai, không ngờ hôm nay anh chàng này cũng đẹp đỉnh của chóp!"

"Tớ thấy anh chàng hôm nay trông ngầu hơn một chút."

"Quên đi, cậu đừng có hâm mộ, người có thể xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá nữ, đều là hoa đã có chủ rồi."

Tiếng thảo luận dần dần đi xa, Thẩm Băng Đàn cũng không để ý, xách vali đi xuống lầu.

Khi ra khỏi khu ký túc xá, cô phát hiện hôm nay trước cửa ký túc xá có nhiều người một cách khác thường.

Không ít nữ sinh thường xuyên nhìn về một hướng, còn thấp giọng thảo luận gì đó.

Cô dư quang liếc nhìn, bước chân lập tức dừng lại, từ từ đưa ánh mắt trông qua.

Tần Hoài Sơ mặc áo khoác đen, tựa lưng vào cột đèn đường, dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo mang theo chút lạnh lùng tự nhiên.

Lúc này anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, chẳng thèm ngó tới những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cách xa ngàn dặm.

Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa ký túc xá.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn đang kéo vali, vẻ mặt anh khựng lại, cất điện thoại vào túi, lẳng lặng nhìn cô.

Thấy Thẩm Băng Đàn đứng đó bất động, anh ngoắc ngón tay về phía cô, thầm nói hai chữ: Lại đây.

Sao anh lại đến đây?

Thẩm Băng Đàn thật sự không thể tin vào mắt mình.

Mũi đau nhức khó hiểu, nhưng cô cố nén, kéo vali bước nhanh về phía anh, cả người vẫn như đang nằm mơ: "Sao anh lại ở đây?"

Trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, không gay mũi, thậm chí còn khá dễ ngửi.

Tần Hoài Sơ nhìn cô, vẻ mặt hững hờ, nhìn trái phải rồi hỏi: "Không phải em nói hôm nay sẽ bảo vệ luận án sao? Đã xong chưa?"

Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Xong rồi."

Cô lại chỉ vào chiếc vali bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Em đang định quay về Trường Hoàn."

"Mua vé chưa?" Tần Hoài Sơ hỏi.

"Em mua vé ngày mai, đang định ra ga tàu xem có thể đổi sang hôm nay không."

"Sao đột nhiên lại gấp gáp thế?"

Tần Hoài Sơ đánh giá cô, sau đó đột nhiên nghiêng người tới, quan sát cô một lúc rồi cau mày nói, "Sao mắt em sưng đỏ thế? Ai bắt nạt em?"

Giọng điệu của anh nghe rất không vui, như thể chỉ cần cô dám nói ra một cái tên, anh sẽ đi tìm người kia tính sổ ngay lập tức.

Thẩm Băng Đàn giơ tay xoa xoa: "Không có gì đâu, lúc thu dọn đồ đạc em không cẩn thận bị va vào đầu thôi."

Tần Hoài Sơ nhất thời cạn lời: "Em còn có thể ngốc hơn được nữa không? Đập vào đâu rồi, anh xem nào."

Anh dò xét nhìn trán cô.

Thẩm Băng Đàn lắc đầu: "Không sao đâu, không có gì nghiêm trọng cả. Anh đứng đây bao lâu rồi, sao anh đến trường em mà không nói với em một tiếng?"

"Cũng không lâu lắm, đại khái là khoảng 20, 30 người tới tìm anh xin WeChat thôi, sau khi bị anh từ chối thì cô đơn rời đi rồi." Anh cà lơ phất phơ, thái độ dửng dưng, thậm chí còn có chút khoe khoang và đắc ý.

Thẩm Băng Đàn: "..."

Hai người đứng đối diện nhau, im lặng một lúc, Tần Hoài Sơ hỏi: "Sao lại sốt ruột quay về Trường Hoàn vậy?"

Thẩm Băng Đàn mím môi, giọng rất nhỏ: "Em, em muốn đi tìm anh, em có chuyện muốn nói với anh."

Tần Hoài Sơ hơi khựng lại, dường như có chút ngoài ý muốn.

Anh nhìn vẻ mặt của Thẩm Băng Đàn, không quá xác định nói: "Chuyện gì, chúng ta nói ở đây đi."

Thẩm Băng Đàn một tay nắm lấy tay cầm vali, cúi đầu: "Là chuyện lần trước anh nói với em."

Cảm xúc trên mặt Tần Hoài Sơ thu liễm lại một chút, đường nét dần dần căng thẳng hơn, giọng nói cũng mang theo mấy phần nặng nề: "Nghĩ kỹ rồi à? Đáp án là gì?"

Thẩm Băng Đàn còn đang suy nghĩ về lời nói của Khương Dĩ Tắc.

—— "Nói ra có thể cậu không tin, nhưng thực ra trong mối quan hệ giữa hai người, nó có chút tự ti, luôn sợ cậu không thích nó nhiều đến vậy, cũng sợ bản thân nó sẽ không xứng với cậu."

—— "Nó vì biết vết thương ở chân hiện tại đã chuyển biến tốt lên, mới dám nhặt lại lòng tin để theo đuổi cậu, nếu như cậu vẫn thích nó, thì hãy đối xử tốt với nó."

Hốc mắt Thẩm Băng Đàn lại dâng thêm một tầng hơi nước, cô cố kìm nén ép nước mắt vào trong, ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Sơ: "Em muốn đối xử tốt với anh."

"?"

"Cái đó..." Thẩm Băng Đàn lấy hết dũng khí, mở miệng, "Em muốn theo đuổi anh, có được không?"

"?"

Tần Hoài Sơ khựng lại trong chốc lát, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười: "Ai bảo em theo đuổi, lần trước anh hỏi em có còn bằng lòng ở bên anh không, em chỉ cần nói có hay không là được rồi."

"Nhưng em chỉ muốn theo đuổi anh thôi."

Thẩm Băng Đàn hiểu rất rõ cảm giác không an toàn trong tình yêu là như thế nào.

Cô không thể chịu nổi chàng trai nóng bỏng như mặt trời chói lóa kia, ở sâu trong nội tâm lại có chút hèn nhát.

Cô muốn để Tần Hoài Sơ biết, rằng cô rất thích rất thích anh, anh mới là người xứng đáng được theo đuổi.

Tần Hoài Sơ có chút khó hiểu nhìn cô: "Căng tin trong trường đồ ăn không ngon, làm hỏng đầu óc à?"

Anh đưa tay chạm vào trán cô, như muốn kiểm tra xem cô có bị sốt hay đang nói mê sảng không.

"Em rất tỉnh táo!" Thẩm Băng Đàn hất tay anh ra, sợ anh không đồng ý nên cố gắng tăng thêm điểm cho bản thân: "Anh yên tâm, em rất giỏi theo đuổi người khác."

"Thật sao?" Tần Hoài Sơ hơi buồn cười, cúi người lại gần, ngón trỏ nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, "Thế nào, em từng theo đuổi ai rồi à?"

Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì nghẹn họng.

Cô chưa từng.

"Có rất nhiều người theo đuổi em, em có kinh nghiệm." Biểu hiện của cô rất bình tĩnh, còn an ủi Tần Hoài Sơ, "Anh phải có lòng tin ở em, tin em đi, em sẽ cưng chiều anh như công chúa."

Tần Hoài Sơ: "..."

Anh luôn cảm thấy cô nhóc này trở về một chuyến, cứ có chỗ nào là lạ ấy.

Thẩm Băng Đàn không có ở đây, hai ngày nay anh đều bồn chồn không yên, không biết hai người có lại bỏ lỡ nhau không.

Hôm nay anh đến Trường Hoàn hoàn toàn là vì muốn tự tìm lấy cho mình một câu trả lời, không biết kết quả sẽ ra sao.

Nhưng anh chưa bao giờ ngờ rằng, mọi chuyện sẽ như thế này.

Thẩm Băng Đàn thế mà lại có một ngày sẽ nói với anh, cô muốn theo đuổi anh.

"Mấy ngày nay em trở về, không xảy ra chuyện gì chứ?" Anh trầm ngâm, ánh mắt ngập ngừng nhìn vào khuôn mặt cô, cố gắng bắt lấy điều gì đó.

Bởi vì Tần Hoài Sơ chưa bao giờ đề cập đến những gì mà Khương Dĩ Tắc đã nói với cô, có lẽ là không muốn cô biết chuyện này, nên tạm thời cô cũng không cần thiết phải chỉ ra.

Thẩm Băng Đàn rất bình tĩnh lắc đầu: "Chỉ là mấy ngày nay em nghĩ tới những lời anh nói hôm đó, em thực sự hối hận vì đã chia tay với anh trước kia, có chút áy náy vì đã vứt bỏ anh, em muốn một lần nữa theo đuổi anh trở về, anh cảm thấy có được không?"

Hóa ra là vì trước kia cô đã chủ động chia tay anh, nên mới muốn theo đuổi lại anh.

Mạch não của cô trước nay vẫn luôn khác thường, Tần Hoài Sơ cười nói: "Được, vậy em theo đuổi anh đi, anh xem xem em có thể cưng chiều anh như công chúa như thế nào"

"Bước đầu tiên khi theo đuổi một người là gì?" Tần Hoài Sơ hỏi cô.

Nghe Khương Dĩ Tắc nói xong, Thẩm Băng Đàn chỉ nghĩ đến việc theo đuổi Tần Hoài Sơ, nhưng lại không có kế hoạch cụ thể nào để thực hiện cả.

Vốn dĩ định từ từ suy nghĩ trên tàu, nhưng không ngờ anh lại tự mình đến đây.

Cô suy tư, lấy điện thoại di động ra: "Để em đổi ghi chú cho anh trước đã."

Tần Hoài Sơ liếc qua, nhìn thấy ghi chú trong tin nhắn WeChat trên điện thoại cô đặt cho anh là: Sếp lớn.

Cô xóa hai chữ này, suy nghĩ một chút, rồi gõ mấy chữ: Công chúa Sơ Sơ cần được cưng chiều.

Tần Hoài Sơ: "..."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tần tổng: Sau này hãy gọi tôi công chúa, cảm ơn!

Tiếp sau đây mời quý vị thưởng thức « Nhật ký sủng ái Sơ Sơ công chúa »~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play