Cho đến khi ngồi lên xe buýt trở về Vịnh Thủy Vân, trong đầu Thẩm Băng Đàn vẫn tràn ngập câu hỏi cuối cùng của Tần Hoài Sơ.
Giọng điệu của anh rất dễ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều, làm cô không biết phải trả lời thế nào.
Trở lại Vịnh Thủy Vân, khi bước vào đơn nguyên, cô thấy một thông báo dán ở trên, nói rằng tối nay thang máy sẽ bảo trì, không thể sử dụng từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng mai.
Vẫn chưa đến 8 giờ, cô tùy ý liếc nhìn rồi đi thẳng thang máy lên tầng bảy.
Chỉ vì một lỗi chính tả mà bây giờ cô thực sự không còn mặt mũi nào đối mặt với Tần Hoài Sơ nữa.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô cố gắng di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, cố gắng lẻn về nhà một cách lặng lẽ mà không để anh phát giác.
Tuy nhiên, khi mở khóa cửa vẫn phát ra một tiếng "bíp".
Thẩm Băng Đàn nhanh chóng mở cửa đi vào.
Cửa còn chưa đóng lại, Tần Hoài Sơ ở đối diện đã đi ra ngoài, hình như anh vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo len màu đen, tóc vẫn chưa khô hẳn, còn ướt.
"Em về rồi à?" Giọng anh khàn khàn, có vẻ đang rất mệt.
Thẩm Băng Đàn cứng đờ trong chốc lát, máy móc gật đầu, cố gắng hết sức bỏ qua lịch sử trò chuyện trước đó của hai người: "Nghe Phạm Dương nói đã lâu rồi anh chưa được nghỉ ngơi tử tế, sao anh không đi ngủ đi?"
"Đói quá, không ngủ được." Anh tự tin trả lời, như đang lên án cô không nấu ăn.
Lại hỏi: "Em nấu cơm chưa, tôi giúp em nhé?"
"Không, không cần, tôi tự làm được." Thẩm Băng Đàn xoay người đi vào trong, đặt túi xách ở cửa ra vào rồi thay giày.
Tần Hoài Sơ cũng đi vào theo: "Vậy tôi ở đây đợi, lát nữa em đỡ phải gọi tôi."
Sau đó thong dong tự nhiên ngồi lên ghế sô pha.
"..."
Giờ đây mỗi lần đến nhà cô, anh đều tùy ý như thể đang ở nhà mình vậy.
Thẩm Băng Đàn cũng đã quen, không nói gì, xắn tay áo đi vào bếp.
Tối nay tan làm sớm, cô nghiêm túc nấu rất nhiều món.
Bưng đồ ăn lên bàn, cô đi tới sô pha gọi Tần Hoài Sơ, không ngờ anh lại ngả người vào đó ngủ thiếp đi.
Có lẽ đã lâu không được nghỉ ngơi, trông anh có vẻ mệt mỏi.
Ngay cả khi ngủ thiếp đi, cặp lông mày xinh đẹp kia vẫn nhíu chặt, nghỉ ngơi cũng không yên.
Thẩm Băng Đàn nhất thời không biết có nên gọi anh dậy hay không.
Do dự một lúc, cô cầm lấy chiếc chăn ở cuối ghế sô pha, nhẹ nhàng trải ra đắp cho Tần Hoài Sơ.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng Tần Hoài Sơ vẫn mở mắt.
Thẩm Băng Đàn còn đang cúi người, hai tay nắm lấy mép chăn, đắp lên trước ngực anh.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, khoảng cách của cả hai rất gần, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Trong phòng đột nhiên tràn ngập cảm giác lưu luyến mập mờ không thể diễn tả.
Thẩm Băng Đàn nhìn thấy ánh mắt anh đục ngầu, tràn ngập sự mệt mỏi không thể xoá nhoà, lòng trắng vẫn còn đầy tơ máu.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ánh mắt Tần Hoài Sơ dán chặt vào cô.
Thẩm Băng Đàn định thần lại, trên mặt hiện lên một tia ấm áp, vội vàng buông chăn trong tay ra, đứng dậy: "Cơm nấu xong rồi."
Cô vén tóc ra sau tai, giả vờ bình tĩnh quay lại bàn ăn rồi ngồi xuống.
Có lẽ là do chưa nghỉ ngơi được bao lâu nên phản ứng của Tần Hoài Sơ có chút chậm chạp, anh vẫn nằm trên ghế sô pha, một hồi lâu sau mới chậm rãi ngồi dậy.
Vò mái tóc hỗn loạn của mình, hơi nhức đầu.
Anh ngồi trên ghế sô pha một lúc, tỉnh táo lại, mới hậu tri hậu giác nhớ lại cảnh tượng lúc vừa mở mắt.
Thẩm Băng Đàn ở rất gần anh, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mặt mũi thanh tú, động tác đắp chăn cho anh nhẹ nhàng mềm mại, như sợ sẽ đánh thức anh.
Tần Hoài Sơ cúi đầu nhìn tấm chăn trượt xuống khỏi người mình, lặng lẽ mỉm cười, trong lòng có chút ngọt ngào.
Thế mà lại quan tâm anh, sợ anh lạnh.
Xem ra những nỗ lực của anh trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng không uổng phí.
Tần Hoài Sơ vén chăn lên, đặt lại trên ghế sô pha, tâm tình đặc biệt thoải mái.
Anh rửa tay, kéo ghế ra ngồi đối diện Thẩm Băng Đàn, trong thoáng chốc lại có cảm giác như hai người đang sống chung.
Thẩm Băng Đàn nấu một bàn đồ ăn, đều là những món trước đây anh đã nói mình thích ăn.
Đáy mắt Tần Hoài Sơ ánh lên ý cười, ngước mắt nhìn qua, lộ ra tâm tình vô cùng vui vẻ: "Thịnh soạn như vậy, là đặc biệt làm cho tôi sao? Xem ra mấy ngày nay tôi đi công tác, mỗi ngày em đều nghĩ đến tôi."
Thẩm Băng Đàn cúi đầu đút cơm vào miệng: "Rõ ràng là tôi muốn ăn, anh đừng có được hời mà còn khoe mẽ."
Khẩu thị tâm phi, miệng lưỡi cứng rắn.
Tần Hoài Sơ xì một tiếng, lơ đễnh cầm đũa lên: "Phải rồi, tôi điền đơn giúp em rồi, đưa cho người của ủy ban khu phố rồi."
Thẩm Băng Đàn lập tức nhớ tới lỗi sai chính tả trong lịch sử trò chuyện WeChat và phản ứng của Tần Hoài Sơ khi đó.
Vành tai cô đỏ bừng, cúi đầu xuống thật thấp: "Cảm ơn anh."
Tần Hoài Sơ quan sát phản ứng của cô, cảm thấy bữa tối nay càng ngon hơn.
Nhìn đồ ăn thừa trong thùng rác, Tần Hoài Sơ cúi người thu dọn: "Tôi xuống nhà vứt rác."
Trông anh rất mệt mỏi, hiển nhiên là đã tiêu hao hết sức lực, Thẩm Băng Đàn nói: "Anh cứ để đó đi, lát nữa tôi cũng muốn đi dạo, tiện thể vứt rác luôn."
Tần Hoài Sơ đi công tác cả ngày lẫn đêm mấy hôm nay, không ngủ được bao nhiêu, hiện tại quả thực đã mệt mỏi đến rã rời.
Anh không kiên trì nữa, đi vào bếp rửa tay, đầu ngón tay nhéo mi tâm mấy lần: "Vậy tôi về trước đây."
Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Ừ."
Vừa ra đến cửa, Thẩm Băng Đàn gọi anh lại: "Đúng rồi, tuần này bắt đầu bảo vệ luận án, ba ngày nữa tôi sẽ xin nghỉ phép quay lại trường học. Anh đã tìm được dì giúp việc nấu ăn chưa?"
Tần Hoài Sơ nhướng mày xoay người: "Sao vậy, em lo lắng em đi rồi thì tôi sẽ không có cơm ăn à?"
Thẩm Băng Đàn cạn lời, ở cùng cô càng lâu, người đàn ông này càng ngày càng vô sỉ.
Cô đột nhiên có chút hoài niệm dáng vẻ lạnh lùng tự phụ của Tần Hoài Sơ khi mới vào công ty, lạnh nhạt phớt lờ cô.
Hình tượng mới duy trì được có bao lâu, giờ đây đã phơi bày toàn bộ bản chất thật.
Cô bình tĩnh bước tới: "Tôi chỉ báo cho anh biết, nếu ba ngày nữa anh không tìm được giúp việc nấu ăn, thì có chết đói cũng không phải chuyện của tôi."
Cô đẩy người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Tần Hoài Sơ vẫn còn đứng ở cửa, suy nghĩ về những ngày qua anh và Thẩm Băng Đàn ở cùng nhau.
Xét theo đủ loại biểu hiện khác nhau của Thẩm Băng Đàn, anh không tin cô không có chút tình cảm nào với mình.
Cũng là lúc để tìm cơ hội nói chuyện thật tốt với Thẩm Băng Đàn.
Anh ngáp một cái, quyết định quay về ngủ bù trước.
Có tinh thần thì mới nói đến chuyện khác được.
Editor: quattutuquat
—————
Thẩm Băng Đàn hơi mệt, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, cô quay về phòng lấy quần áo ngủ rồi đi tắm.
Cô lau tóc ra khỏi phòng tắm, thấy điện thoại di động trên bàn liên tục đổ chuông.
Bước tới nhìn xem, vẫn là dãy số không có ghi chú đó, thuộc về An Cầm.
Thẩm Thu Lan gọi tới.
Đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, cô trực tiếp bấm vào nút màu đỏ để cúp máy.
Quay trở lại phòng tắm, đứng trước gương dùng máy sấy sấy khô tóc.
Nhưng không hiểu sao lại không có nhẫn nại, cô sấy lung tung, giật tóc mấy lần, đi ra khỏi phòng tắm.
Điện thoại trên bàn vẫn đổ chuông không ngừng.
Thẩm Băng Đàn kìm nén sự nóng nảy, nhấc máy.
Giọng nói của Thẩm Thu Lan từ bên kia truyền đến: "Đàn Đàn tan làm rồi à, đã ăn cơm tối chưa? Ở Trường Hoàn gần đây rất lạnh, con phải chú ý đến sức khỏe, chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Thẩm Băng Đàn cau mày, lạnh lùng nói: "Sau này bà gọi điện, có thể nói thẳng vào vấn đề được không? Tôi không muốn nghe những lời khách sáo giả tạo này của bà."
"Cũng không có gì đâu, chỉ là mẹ nhớ con, quan tâm đến con mà thôi. Sao con lại tức giận thế?"
Bên kia dừng một chút, Thẩm Thu Lan nói tiếp, "Còn có chuyện mẹ đã nói với con mấy ngày trước, những người kia thần thông quảng đại, chắc hẳn là có thể tìm được thông tin liên lạc của con rồi đúng không? Con phải nhớ kỹ, đừng để ý tới những gì bọn họ nói với con, đã bảo là không múa nữa, thì sẽ thật sự không múa nữa."
Khóe miệng Thẩm Băng Đàn hiện lên một vòng mỉa mai: "Tôi quyết định cái gì thì chỉ có bà ngoại mới có quyền can thiệp, còn bà không có tư cách. Nếu bà không còn gì để nói nữa, tôi cúp máy đây."
"Đợi một chút!" Thẩm Thu Lan nói, "Còn một chuyện nữa, mấy ngày trước mẹ đến trường của con, nghe bạn cùng lớp con nói rằng con hiện đang làm việc ở một công ty ngân hàng đầu tư rất tốt. Đúng lúc gần đây công ty của ba con đang phát triển một dự án mới, triển vọng rất lớn, con có thể nói chuyện nhờ sếp con đầu tư cho ba con được không? Con cũng biết công ty của ông ấy đang suy thoái, lại luôn gặp rắc rối. Cuộc sống ở nhà thật khó khăn, em trai em gái con vẫn đang trông cậy vào ba để được đi học đấy."
"Ông ta không phải ba tôi, người nhà bà không liên quan gì đến tôi cả, chuyện này tôi không giúp được."
"Sao không giúp được? Con không thử thì làm sao biết?"
"Tôi chỉ là thực tập sinh, làm sao có thể nói chuyện với sếp được?"
"Sao con lại không biết cách linh hoạt thế nhỉ, dựa vào ngoại hình của con, làm chút thủ đoạn để xử lý chuyện này chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?"
Thẩm Băng Đàn cầm điện thoại, tức giận đến run rẩy: "Bà nói cái gì cơ?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nghẹn ngào của Thẩm Thu Lan: "Mẹ không có ý đó đâu, Đàn Đàn. Công ty của ba con liên tục thua lỗ, đang trên bờ vực phá sản, ở nhà hơi một tí là ông ấy nổi cáu với mẹ, quyền đấm cước đá, cuộc sống của mẹ cũng không dễ dàng gì."
Thẩm Băng Đàn lau đi khóe mắt ướt át, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Đây là lựa chọn của chính bà, dù tốt hay xấu bà cũng tự đi mà gánh chịu!"
Cô không muốn tiếp tục tranh cãi với Thẩm Thu Lan nữa, trực tiếp cúp máy, dứt khoát chặn số này vào danh sách đen.
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh.
Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình như một trò đùa, cô vẫn luôn ôm chút kỳ vọng đối với Thẩm Thu Lan, nhưng Thẩm Thu Lan hết lần này đến lần khác đều chứng minh cho cô thấy.
Đứa con gái này của bà ta, sẽ chỉ được bà ta nhớ đến khi có ích.
Sau cuộc điện thoại này, Thẩm Băng Đàn tỉnh cả ngủ, đột nhiên rất muốn uống rượu.
Cô bước vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một chai rượu vang đỏ.
Rượu là do Tần Hoài Sơ mua, mấy ngày nay anh đều ăn ké ở đây, phụ trách mua nguyên liệu.
Lần trước đã mua mấy chai rượu, cũng thuận tiện để trong tủ lạnh nhà cô luôn.
Cô bật nắp, cầm ly rồi ngồi xuống ghế sô pha, uống rượu một mình trong im lặng.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có đèn phòng tắm sáng rỡ, chiếu đến ánh sáng lờ mờ.
Trên ghế sô pha, bóng người kia lộ ra sự yếu đuối mà bất lực.
Thẩm Băng Đàn vẫn luôn biết, sự tồn tại của cô chỉ là ngoài ý muốn.
Cô thỉnh thoảng nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa bà ngoại và Thẩm Thu Lan.
Nhiều lần chắp vá cộng lại, cũng đại khái biết được thân thế của mình.
Thẩm Thu Lan khi còn trẻ rất xinh đẹp, có rất nhiều người thích, cho tới bây giờ cũng không thiếu người theo đuổi.
Ba của Thẩm Băng Đàn là một ca sĩ quán bar, hình như họ Quý, bà ngoại luôn gọi ông là Tiểu Quý, là một chàng trai nghèo không cha không mẹ.
Ba vừa đẹp trai vừa hát hay, mỗi lần đến lượt ông hát, quán bar luôn kín chỗ.
Thẩm Thu Lan cũng là từ trong quán bar mà thích ông, sau đó theo đuổi quyết liệt, chẳng bao lâu hai người đã ở bên nhau.
Vốn dĩ đó cũng là một cuộc sống hạnh phúc lãng mạn, cho đến khi Thẩm Thu Lan bất ngờ mang thai.
Ba rất thích trẻ con, lúc ấy vui mừng khôn xiết, đích thân về nhà bà ngoại để cầu hôn.
Tuy nhiên, Thẩm Thu Lan lại nhất quyết đòi phá thai.
Bà ta chỉ muốn hẹn hò với ba, chưa từng nghĩ tới chuyện gả cho ông.
Càng sẽ không vì đứa con mà lấy ông.
Bà ta trách ba nghèo khó bần hàn, không thể cho bà ta được hạnh phúc.
Bà ta xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi như vậy, rõ ràng tương lai có thể gả vào hào môn, trở thành phu nhân giàu có, vậy tại sao chỉ vì một đứa con mà phải ép mình sống trong cảnh nghèo khó với ba cả đời?
Hai người bất đồng về vấn đề này, bắt đầu cãi nhau liên tục không ngừng.
Sau đó, khi Thẩm Thu Lan khăng khăng đòi đến bệnh viện phá thai, hai người chia tay, mỗi người một ngả, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Vốn dĩ, nếu Thẩm Thu Lan phá thai, mọi chuyện chấm hết, Thẩm Băng Đàn cũng không cần phải đến thế giới này nữa.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cuối cùng không thành công.
Bác sĩ cho biết thể chất của bà ta không thích hợp để phá thai, nếu không sau này sẽ khó thụ thai.
Vì vậy Thẩm Thu Lan buộc phải sinh ra Thẩm Băng Đàn.
Cô vừa mới chào đời đã bị Thẩm Thu Lan ném cho bà ngoại.
Không lâu sau, Thẩm Thu Lan lại quen biết một phú nhị đại* khác, hai người nhanh chóng kết hôn, sinh được một trai một gái, vui vẻ hòa thuận.
*Phú nhị đại (富二代; nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời thứ hai"): là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.
Thẩm Băng Đàn chưa từng gặp ba, cũng chưa từng được hưởng tình yêu từ mẹ.
Trước nay cô chưa từng biết, cảm giác được sống với ba mẹ, được chiều chuộng là như thế nào.
Trong những hoạt động của ba mẹ và con cái ở trường mẫu giáo, cô chỉ trốn một mình trong góc, mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến cô cả.
Lúc Thẩm Băng Đàn còn nhỏ, đã nghĩ đến việc tìm lại ba.
Thế nhưng biển người mênh mông, người họ Quý nhiều như vậy, bà ngoại lại từ chối, không tiết lộ bất cứ điều gì cho cô biết, vậy cô có thể tự mình đi đâu mà tìm?
Sau này trưởng thành, cũng không còn nghĩ về nó nữa.
Có lẽ ba đã kết hôn sinh con, có gia đình mới từ lâu rồi.
Cô là con gái riêng, không ai quan tâm đến, dù ở đâu cũng là người ngoài.
Nếu không đi tìm, cô vẫn có thể tưởng tượng rằng nếu ba đang ở đây, nhất định ông sẽ rất tốt với cô.
Nếu thật sự tìm được, e rằng trong hiện thực, mộng tưởng này sẽ lập tức tan tành.
Thẩm Băng Đàn uống hết nửa chai rượu, đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng buồn ngủ.
Cô đặt ly xuống, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Vừa đứng dậy, dư quang nhìn thấy đồ ăn thừa tối nay trong thùng rác trong bếp, cô quên chưa vứt đi.
Để qua đêm sẽ bốc mùi.
Cô nhấc túi rác lên, chuẩn bị đi xuống dưới tầng vứt.
Bước tới cửa thang máy, nhấn nút mở.
Thang máy mãi vẫn không phản hồi.
Lúc này cô mới nhớ ra, lúc tan sở về có một tờ thông báo dán ở tầng dưới đơn nguyên.
Thang máy tối nay sửa chữa, sẽ không hoạt động cho đến sáng mai.
Cô hết cách, đành phải xoay người đi về phía cầu thang ở đầu bên kia.
Cũng may chỉ có bảy tầng, leo thang lầu cũng không quá mệt.
Ra khỏi đơn nguyên, đêm cuối thu lạnh buốt.
Vào mùa này, lá trên cây đã rụng hết, cành cây trơ trụi dưới ánh đèn đường, trông có chút tiêu điều.
Áo ngủ mỏng manh, cô hít một ngụm khí lạnh, ném rác vào thùng rác rồi vội vã quay về đơn nguyên.
Cô vừa uống rượu, bây giờ lại bị gió lạnh thổi vào, khi leo lên cầu thang đầu óc dần trở nên hỗn độn, men say cũng ngày càng tăng.
Cô nắm lấy tay vịn lan can bước lên, mí trên mí dưới dính chặt vào nhau khó mở ra được, hận không thể ngã xuống đất ngủ ngay tại chỗ.
Ráng chống đỡ đi lên tầng bảy, cô đứng trước cánh cửa nhà bên trái, đưa ngón tay ra mở khóa.
Cửa không mở.
Thẩm Băng Đàn nghi hoặc một chút, nhìn ngón tay cái của mình, cọ cọ vào quần áo, thử lại lần nữa.
Vẫn không mở.
"Chuyện gì vậy nhỉ? Uống có chút rượu mà ngón tay không nghe lời nữa à?" Cô lẩm bẩm, đổi thành mở khóa mật khẩu.
Lần này cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Cô ngáp một cái, cảm giác nóng nảy và khó chịu trước đó đều quên hết sạch, cũng chẳng có tâm trạng gì cả, chỉ muốn mau chóng đi ngủ.
Đóng cửa lại, cô đi thẳng vào phòng ngủ, lên giường, chui vào chăn.
Chiếc chăn ấm áp dễ chịu xua tan cái lạnh bên ngoài, cô lại mệt mỏi ngáp dài.
Nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Băng Đàn đêm nay ngủ đặc biệt ngon, thậm chí còn có giấc mơ đẹp.
Trong mơ tuyết rơi rất nhiều, bà ngoại vẫn còn sống, hai bà cháu cháu vẫn sống trong ngôi nhà ở ngõ Hạnh Phúc.
Ban đêm cô nằm mãi vẫn không ấm, tay chân lạnh băng, liền ôm chăn sang phòng bà ngoại, muốn ngủ cùng bà.
Cô kể cho bà nghe chuyện ở trường, bà ngoại mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào vài câu.
Sau đó buổi đêm đi ngủ, cô ôm eo bà ngoại, vô cùng ỷ lại chui vào lòng bà.
Vòng ôm của bà ngoại không mềm mại như trong trí nhớ, da thịt trên eo bà rắn rỏi săn chắc, cánh tay bà khi cô gối lên hơi cứng, ngực cũng phẳng lì.
Nhưng nhìn chung vẫn rất ấm áp và thoải mái, khiến cô lưu luyến.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô có cảm giác như thể bà ngoại dang tay ra, ôm cả người cô vào lòng.
Nhẹ nhàng cọ cằm vào trán cô, lẩm bẩm biệt danh của cô: "Kiều Kiều."
Cằm của bà ngoại có gai, trán Thẩm Băng Đàn hình như bị thứ gì đó chọc vào, hơi đau.
Nhưng cô vẫn còn men say, đầu đau quá, không thể mở mắt được, lẩm bẩm trong miệng một câu gì đó rồi tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Giấc mơ này quá đẹp, khiến người ta không muốn tỉnh lại.
Editor: quattutuquat
—————
Sau một đêm, Thẩm Băng Đàn dần dần tỉnh lại, cảm thấy đã đến lúc phải rời giường đi làm, dường như cô vẫn đang rúc vào lòng bà ngoại.
Ấm áp và chân thực quá.
Cô không dám mở mắt, sợ rằng vừa mở ra, mình sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Điện thoại di động trên bàn đầu giường rung lên hai lần, rất không đúng lúc, đặc biệt chói tai.
Thẩm Băng Đàn nhíu mày bất mãn, trở mình.
Vươn tay sờ tới sờ lui chạm vào điện thoại, mắt cũng miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ.
Chiếc điện thoại cô cầm trông hơi lạ, cô còn tưởng mình vẫn say rượu nên xuất hiện ảo giác.
Nhắm mắt lại rồi lại mở ra, là màu đen, không có ốp điện thoại, quả thực không phải điện thoại của mình.
Cô đang thắc mắc, dư quang liếc nhìn xung quanh, ngay lập tức phát hiện có gì đó không ổn.
Rèm trong phòng ngủ của cô là màu trắng gạo, nhưng rèm trước mặt cô lại là màu xám khói.
Nhìn nội thất trong phòng và những vật dụng trên bàn, cũng khác hẳn với phòng ngủ của cô.
Đồng tử của Thẩm Băng Đàn dần dần giãn ra, tim đập lỡ nhịp.
Cho đến khi cô cảm thấy có thứ gì đó chuyển động dưới cổ mình.
Cô đưa mắt xuống, phát hiện gáy mình đang gối lên một cánh tay.
Rũ xuống bên mép giường là một bàn tay xinh đẹp, làn da rất trắng, các khớp xương rõ ràng, nhìn qua có vẻ gầy gò mà hữu lực.
Ở lòng bàn tay có một nốt ruồi nhỏ, màu rất nhạt, nếu không quan sát tỉ mỉ sẽ không thể nhận ra.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy kích thước và vị trí của nốt ruồi vô cùng đẹp mắt, màu sắc nhàn nhạt, khá mê hoặc.
Thẩm Băng Đàn nhớ tới lòng bàn tay phải của Tần Hoài Sơ hình như cũng có một nốt ruồi tương tự.
Toàn thân cô lập tức cứng đờ.
Cô cẩn thận quay đầu sang hướng bên kia, quả nhiên đúng như dự đoán, đụng phải khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ hình như vẫn chưa tỉnh, lúc ngủ rất an tĩnh, nhu thuận.
Lông mày lưỡi kiếm dày và đen, dáng vẻ cứng rắn, hàng mi dài rủ xuống tự nhiên, đôi môi mỏng mím nhẹ, hướng xuống dưới là đường quai hàm nhẵn nhụi...
Tại sao cô lại ngủ trên giường của Tần Hoài Sơ?
Thẩm Băng Đàn cố gắng nhớ lại chuyện tối qua.
Sau bữa cơm tối, Tần Hoài Sơ trở về nghỉ ngơi, cô tắm rửa xong, nhận được điện thoại của Thẩm Thu Lan, sau đó uống chút rượu, sau đó...
Ký ức của Thẩm Băng Đàn quay trở lại, trên mặt hiện lên một tia ảo não.
Tối qua cô đi vứt rác rồi đi cầu thang quay về, lẽ ra cô phải mở cửa nhà bên tay phải mới đúng.
Nhưng trong tiềm thức cô vẫn làm theo thói quen về nhà trước kia, mở cửa bên tay trái.
Sau đó trời xui đất khiến, vào nhà Tần Hoài Sơ.
Bố cục của hai căn nhà giống hệt nhau, cộng thêm cô say đến mức chóng mặt không tỉnh táo.
Thế là cứ như vậy mò đến giường của Tần Hoài Sơ, cùng giường chung gối ngủ với anh cả đêm.
Chẳng trách cô cảm thấy giấc mơ đêm qua có phần chân thật.
Thậm chí, cô cũng không hề chen chúc trên một chiếc giường cùng với bà ngoại.
Người cô rúc vào lòng tối qua là Tần Hoài Sơ.
Cô rúc vào lòng Tần Hoài Sơ, ngủ cả đêm!
Còn chủ động ôm! Lấy! Anh!
"!!!!!!!"
Thẩm Băng Đàn muốn đập chết mình.
Cũng may lúc này Tần Hoài Sơ vẫn chưa tỉnh.
Đã nhiều ngày anh ngủ không ngon giấc, bây giờ hẳn là sẽ không dễ dàng tỉnh lại đâu nhỉ?
Cô gấp rút lặng lẽ lẻn về nhà, không để anh phát hiện, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Sau khi quyết định xong, Thẩm Băng Đàn hơi động đậy, muốn rời giường.
Kết quả phát hiện chân mình bị bắp chân Tần Hoài Sơ đè lên, không thể nhúc nhích.
Cô cẩn thận chống tay lên thành giường ngồi dậy, vén chăn lên, đẩy chân Tần Hoài Sơ ra từng chút một.
Quay đầu nhìn Tần Hoài Sơ vẫn đang ngủ say, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô bước chân trần xuống giường, bất chấp mà chạy ra ngoài.
Ngay khi nắm lấy tay nắm cửa, cô nhớ đến đôi dép của mình.
Nhìn lại, thấy đôi dép lê màu hồng bị đá văng của mình vẫn còn nằm bên cạnh giường Tần Hoài Sơ.
Nếu để Tần Hoài Sơ nhìn thấy cái này, thì hết đường giải thích rõ ràng.
Thẩm Băng Đàn lại nhanh chóng rón rén nhón chân trở lại, xỏ dép vào.
Vừa quay người lại, một giọng nói lười biếng từ phía sau truyền đến: "Ngủ xong liền bỏ đi, cũng không chào hỏi một tiếng à?"
Thẩm Băng Đàn khiếp sợ, chẳng phải anh đang ngủ sao, tỉnh lúc nào vậy?
Thẩm Băng Đàn nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này, chuồn lẹ.
Cô vừa tiến lên một bước, cổ tay đột nhiên bị Tần Hoài Sơ nắm lấy, kéo về phía sau.
Thẩm Băng Đàn không tự chủ được lùi về sau hai bước, ngả người ra sau, lại nằm lên chiếc giường kia.
Ngay tức khắc, Tần Hoài Sơ lật người, đè lên.
Anh nhìn cô, cặp mắt hoa đào trong veo tỉnh táo, không có chút dáng vẻ nhập nhèm của người vừa mới tỉnh dậy.
Hóa ra vừa rồi tất cả chỉ là diễn thôi!
Thẩm Băng Đàn cựa quậy, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Tần Hoài Sơ nắm lấy hai cánh tay không an phận của cô đặt lên trên đỉnh đầu, khuôn mặt thâm thúy cứng rắn kia cách cô rất gần, đôi mắt hoa đào sâu thẳm, đuôi mắt phiếm hồng tự nhiên, càng tăng thêm mấy phần quyến rũ: "Không định giải thích cho tôi, tại sao em lại ngủ ở đây à?"
Khi nói chuyện anh phả ra hơi nóng, Thẩm Băng Đàn ngượng ngùng quay đầu đi, lồng ngực phập phồng không thể khống chế.
Im lặng một lát, cô nhỏ giọng cãi lại: "Tôi không cố ý, tối hôm qua..."
"Không đúng!" Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Sơ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và không thể tin nổi, "Tối qua tôi nhập mật khẩu, sao mật khẩu nhà anh lại giống với nhà tôi?"
Sắc mặt Tần Hoài Sơ hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: "Phải không, trùng hợp vậy sao?"
Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Mật khẩu của tôi là ngày sinh nhật tôi—— "
Cô nhìn Tần Hoài Sơ, trong mắt mang theo mấy phần dò hỏi, "Tại sao mật khẩu nhà anh, cũng là ngày sinh của tôi?"
Ánh mắt Tần Hoài Sơ không chút trốn tránh: "Vấn đề này rất quan trọng sao?"
"Tất nhiên là quan trọng rồi!"
"Tôi cảm thấy hiện tại còn có vấn đề càng quan trọng hơn cần phải thảo luận kìa." Tần Hoài Sơ nói.
"?"
"Thẩm Băng Đàn, tối qua em ngủ với tôi."
Tần Hoài Sơ dùng ánh mắt lên án nhìn cô, đồng thời rất tủi thân nói ra một sự thật với cô, "Tôi là trai tân, tối qua đã mất đi đêm đầu tiên rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT