Kể từ khi Tần Hoài Sơ đồng ý với Thẩm Băng Đàn rằng cô có thể nộp đơn xin trả lương ngoài giờ nếu tăng ca, mỗi tối trước khi tan sở Thẩm Băng Đàn đều nhận được tin nhắn WeChat rằng tối nay cô không phải làm thêm giờ.

Thẩm Băng Đàn không biết tại sao anh lại keo kiệt như thế, dù sao thì tiền làm thêm giờ mấy ngày nay cô nhung nhớ, đều không bỏ vào túi được một đồng nào.

Thứ ba tuần này, Tần Hoài Sơ thậm chí còn giao cho cô một khối lượng công việc có thể hoàn thành trước cả khi tan sở.

Bản thảo phiên dịch trên tay đã hoàn thành, Thẩm Băng Đàn nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải máy tính, lúc này là 5 giờ 49 phút chiều.

Còn 11 phút trước khi tan sở lúc 6 giờ.

Tiền tăng ca tối nay, hiển nhiên lại sắp đi tong rồi.

Tần Hoài Sơ không thích hồ sơ điện tử nên Thẩm Băng Đàn sắp xếp bản dịch, in ra rồi mang đến văn phòng tổng giám đốc.

Tần Hoài Sơ mặc áo sơ mi đen, ngồi trước bàn làm việc, cầm điện thoại di động gọi điện, hơi nghiêng người, lộ ra một nửa khuôn mặt có đường nét sắc cạnh.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn cầm bản thảo đi vào, anh chỉ vào một góc bàn làm việc ra hiệu cho cô đặt nó xuống.

Thẩm Băng Đàn bước tới, sắp xếp bản phiên dịch ngay ngắn rồi chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã." Tần Hoài Sơ gọi cô lại, sau đó tiếp tục nói chuyện công việc với người trong điện thoại.

Không biết anh lại muốn phân phó gì, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể ngoan ngoãn dừng lại, đợi ở một bên.

Tần Hoài Sơ nhanh chóng cúp máy, cất điện thoại di động, thản nhiên ngẩng đầu lên: "Tối nay cần em tăng ca."

Nghe đến hai chữ "tăng ca", Thẩm Băng Đàn lập tức sáng mắt lên.

Cảm giác như có vô số tờ tiền từ trên đỉnh đầu rơi xuống đập vào đầu cô, khiến cô choáng váng đến mức không chân thực.

"Tăng ca?" Thẩm Băng Đàn không chắc chắn hỏi lại.

Tần Hoài Sơ rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Tăng ca."

Thẩm Băng Đàn cố nén xúc động muốn lao tới túm cổ áo anh, bảo anh đừng có hối hận, nhanh chóng giao công việc ra đây.

Cô im lặng nuốt khan: "Được, còn cần phiên dịch văn kiện hay tài liệu nào vậy ạ?"

Tần Hoài Sơ: "Tối nay có tiệc xã giao, em đi cùng tôi."

Thẩm Băng Đàn sửng sốt vài giây, không kịp phản ứng.

Hóa ra tối nay không phải là công việc dịch thuật.

Nhưng ít nhất vẫn có thể kiếm được tiền làm thêm giờ, xã giao thì xã giao, dù sao dường như cô cũng không có quyền từ chối: "Vâng."

Tần Hoài Sơ liếc nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, xe ở dưới lầu, chúng ta đi thôi."

Anh đứng dậy, bước ra ngoài trước.

Thẩm Băng Đàn bước từng bước nhỏ đuổi theo, còn có chút không đuổi kịp bước chân anh: "Tần tổng, bây giờ đi luôn sao, có cần tôi chuẩn bị gì, hay là mang theo gì không?"

Tần Hoài Sơ dừng lại trước thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, nhấn nút mở: "Chuẩn bị sẵn tinh thần, mang theo bản thân em là được."

Thẩm Băng Đàn: "..."

Cửa thang máy mở ra, anh bước vào.

Tần Hoài Sơ có đôi khi sẽ cùng mọi người dùng thang máy phổ thông, nhưng bây giờ là thang máy đặc biệt của tổng giám đốc, Tần Hoài Sơ không lên tiếng, Thẩm Băng Đàn không có gan sử dụng.

Cô đang định tự mình đi thang máy phổ thông thì bên trong truyền đến thúc giục của Tần Hoài Sơ: "Sao còn không vào?"

Thấy Thẩm Băng Đàn ngớ người, anh nói thêm: "Đang là giờ cao điểm lúc tan tầm, bên đó tắc nghẽn, em muốn tôi đến trễ sao?"

Thẩm Băng Đàn nhanh chân chạy vào, kiên quyết không cản trở.

Nghĩ đến công việc tối nay phải đối mặt, cô liếm môi, ngập ngừng hỏi: "Tần tổng, tôi không có kinh nghiệm tham gia xã giao với lãnh đạo, tối nay có chuyện gì cần chú ý không?"

Tần Hoài Sơ cụp mắt nhìn cô một chút: "Đi theo tôi, đừng nói nhiều."

Hoá ra chỉ đơn giản như vậy thôi à?

Thẩm Băng Đàn thoáng yên tâm hơn: "Vâng, tôi sẽ ngoan."

Lời vừa dứt, chính Thẩm Băng Đàn cũng hơi sửng sốt.

Cô vừa mất trí à, sao có thể trả lời như vậy chứ?

Nghe không giống như nhân viên nói với sếp, mà giống như...

Khóe môi Tần Hoài Sơ khẽ nhếch lên khó nhận ra, không nặng không nhẹ đáp: "Ừ."

Đến cổng công ty, tài xế đã lái xe tới đó.

Trợ lý Tề cũng đang đợi.

Nhìn thấy Tần Hoài Sơ, trợ lý Tề bước tới mở cửa sau.

Tần Hoài Sơ tự nhiên ngồi vào, đồng thời còn dịch vào bên trong.

Nhận ra động thái nhỏ của ông chủ, trợ lý Tề hiểu ý nói với Thẩm Băng Đàn ở phía sau: "Cô cũng ngồi đằng sau đi, thoải mái hơn."

Đồng tử Thẩm Băng Đàn đột nhiên giãn ra vì kinh ngạc.

Bảo cô ngồi cạnh Tần Hoài Sơ á?!

Thế này không thích hợp đâu!

Cô liếc mắt nhìn ghế phụ xe.

Từ trước đến nay trợ lý Tề luôn như hình với bóng với sếp, chắc chắn anh ta cũng đi tiệc xã giao tối nay.

Chẳng lẽ anh ta muốn ngồi ở ghế phụ xe nên bảo cô ngồi cạnh ông chủ?

Sao có thể thế được!

Cho dù xét về chức vụ cao thấp, thì hẳn là trợ lý Tề nên ngồi đằng sau với sếp.

Thẩm Băng Đàn nghĩ vậy, chủ động đi tới mở cửa phụ xe: "Tôi ngồi đây là được rồi."

Còn sợ trợ lý Tề từ chối nên đã trực tiếp ngồi vào.

Trợ lý Tề nhìn Thẩm Băng Đàn đã thắt dây an toàn ở ghế trước, rồi nhìn ông chủ nghiêm mặt, nhiệt độ hạ thấp ở phía sau.

May mà tối nay mình không phải ngồi trong chiếc xe giống như hầm băng này.

Anh ta rất cảm thông nhìn tài xế, đóng cửa xe lại.

Nhìn thấy trợ lý Tề không lên xe, tim Thẩm Băng Đàn đập thình thịch.

Không thể nào, tối nay chỉ có cô với Tần Hoài Sơ đi xã giao thôi sao?

Vậy tại sao vừa rồi trợ lý Tề lại kêu cô ngồi ở phía sau?

Vì thấy cô là con gái nên đặc biệt quan tâm sao?

Ngoài tài xế, trong xe chỉ có cô và Tần Hoài Sơ, bầu không khí có chút mất tự nhiên.

Thẩm Băng Đàn hơi nghiêng đầu, dư quang liếc nhìn phía sau.

Tần Hoài Sơ đúng lúc nhìn qua, cặp mắt kia đen như mực, đặc biệt nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Băng Đàn vô thức né tránh, thẳng lưng, ngồi thẳng.

Tần Hoài Sơ vẫn đang chăm chú nhìn sườn mặt xinh đẹp thanh tú của cô.

Một lúc sau, anh ngả người ra sau, cởi nút cúc áo sơ mi trên cùng, nhàn nhạt lên tiếng: "Đi thôi."

Tài xế: "Vâng."

Một cỗ máy điều khiển vô cảm.

Editor: quattutuquat

—————

Tài xế dừng xe bên đường, Thẩm Băng Đàn xuống xe trước.

Sau đó cô đi vòng qua bên kia, giúp Tần Hoài Sơ mở cửa xe.

Cô đứng gần đó nhìn chung quanh, có chút kinh ngạc: "Tần tổng, hôm nay chúng ta đi xã giao ở đâu vậy, nơi này hình như là trung tâm thương mại."

Tần Hoài Sơ nâng cằm, ra hiệu cho cửa hàng quần áo phía trước: "Vào trong chọn đồ đi."

Thẩm Băng Đàn hơi há miệng, nhìn cửa hàng trước mặt, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình: "Tôi mặc như vậy không được sao?"

Cô đang mặc trang phục nghiêm túc nơi làm việc, một chiếc áo khoác vest màu xanh nhạt và chân váy bút chì ôm sát hông, là đồng phục Tư bản Quân Nghị cấp cho nhân viên.

Quân Nghị cũng không yêu cầu nhân viên buộc phải mặc quần áo do công ty cấp.

Nhưng Thẩm Băng Đàn cảm thấy chất liệu và kiểu dáng của bộ quần áo này khá tốt, mặc vào cũng tôn dáng nên cô thường mặc như thế này khi đi làm.

Tiết kiệm được không ít tiền tự mua quần áo cho mình.

Hơn nữa, chẳng phải là đi công việc xã giao thì nên mặc quần áo như thế sao?

Tần Hoài Sơ cụp mắt: "Hôm nay em là bạn nữ đồng hành, không phải trợ lý."

Thẩm Băng Đàn: "???"

Cô là bạn nữ đồng hành?

Ban nãy Tần Hoài Sơ không nói gì hết!

Vậy tối nay, cô không đến mức phải mặc lễ phục đấy chứ?

Quần áo trong cửa hàng này đắt lắm!!!

Trên mặt Thẩm Băng Đàn hiện rõ sự kháng cự, khắp mặt đều viết "Tôi không có tiền, tôi không muốn".

"Công ty thanh toán." Tần Hoài Sơ vẫn tiến vào trong, nói, "Em không thích thì có thể tan làm, không có tiền tăng ca."

Đã nói đến đây rồi, Thẩm Băng Đàn còn có chuyện gì không thích được nữa?

Nhanh nhảu vui vẻ đi theo sau.

Tài xế lái xe vào bãi đậu xe tạm thời bên cạnh, xuống xe đợi gần đó.

Anh ta tiện tay lấy điện thoại ra, thấy trợ lý Tề thế mà lại gửi tin nhắn WeChat cho anh ta mấy phút trước: 【 Người anh em, dọc đường đi vẫn ổn chứ? 】

Tài xế bụng đầy cay đắng tố cáo: 【 Tôi vừa phanh gấp trên đường một lần đã bị mắng thậm tệ, trước đây ông chủ không như thế mà. 】

【 Theo trực giác của tôi, tâm trạng của sếp hôm nay không tốt lắm. 】

【 Anh Tề, anh hỏi thế, có phải là đã biết chuyện gì rồi không? 】

Sau khi gửi liên tiếp ba tin nhắn, trợ lý Tề liền gọi điện trực tiếp cho anh ta: "Muốn tâm trạng sếp tốt lên cũng không phải là không có cách, anh Tề đây dạy cho chú một chiêu..."

Trong cửa hàng quần áo, Thẩm Băng Đàn đang thử váy và giày cao gót do quản lý cửa hàng đích thân giới thiệu.

Tần Hoài Sơ đang ngồi trên sô pha ở khu vực nghỉ ngơi.

Cửa phòng thử đồ mở ra, ánh mắt Tần Hoài Sơ nhìn theo về phía đó.

Cô mặc một chiếc váy dài lệch vai màu xanh da trời đầy sao, màu váy pha ombre, bên trên đính những viên kim cương lấp lánh, sáng chói như những vì sao, lại như sương sớm trong suốt, lấp lánh đong đưa khi cô di chuyển.

Eo váy được siết chặt, cô tập múa từ nhỏ, vòng eo vốn đã thon thả, bây giờ dưới lớp váy càng tôn lên vòng eo nhỏ không đủ một nắm tay, khoe ra vóc dáng thanh tú duyên dáng.

Ánh mắt Tần Hoài Sơ lần theo rời lên trên, dừng ở khuôn mặt sạch sẽ tinh xảo không nhiễm bụi trần của cô.

Yết hầu chậm rãi trượt mấy lần, ánh mắt hơi tối sầm: "Lấy cái này đi."

Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, đưa tới.

Thời tiết sang thu rất lạnh, lúc bước ra khỏi cửa hàng, vai Thẩm Băng Đàm khẽ run lên.

Đột nhiên, một chiếc áo khoác âu phục choàng tới, che đi cái lạnh của đêm thu.

Cô nghiêng đầu sang nhìn.

Tần Hoài Sơ sắc mặt lạnh nhạt vượt qua cô đi về phía trước, lên xe trước.

Thẩm Băng Đàn nhấc váy theo sau.

Khi mở cửa phụ xe ra, cô thấy trên ghế phụ xe có rất nhiều quà cáp, chất đầy đến nỗi không còn chỗ cho mình ngồi.

Thẩm Băng Đàn sửng sốt một chút, nhìn về phía Tần Hoài Sơ phía sau.

Tài xế vội vàng quay lại giải thích với Tần Hoài Sơ: "Tần tổng, trợ lý Tề gọi điện phân phó cho tôi, nói là ông cụ Lục vừa xuất viện, mới khỏi bệnh nặng, anh là vãn bối chắc chắn phải mang quà tới, nên bảo tôi mua một ít quà cáp."

"Tôi không cẩn thận mua hơi nhiều, cốp xe không nhét được hết, chỉ có thể để những thứ này ở phía trước..."

Tài xế muốn nói lại thôi, dường như có chút khó xử.

Tần Hoài Sơ nhướng mày, tùy ý mở miệng: "Vẫn là trợ lý Tề suy nghĩ chu đáo, tôi quên mất chuyện quà cáp. Đã vậy thì em ngồi phía sau đi."

Thì ra tối nay không phải là xã giao thương vụ sao?

Chẳng trách trợ lý Tề không tới.

Không thể chất đống quà này ở bên cạnh Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn bây giờ cũng hết cách, đành phải ngoan ngoãn đi tới ngồi ở ghế sau.

Cũng may không gian ở hàng ghế sau rộng rãi, sau khi ngồi xuống cô liền dán chặt vào cửa xe nên cũng không đến nỗi quá mất tự nhiên.

Tần Hoài Sơ liếc nhìn khoảng cách giữa hai người, không nói gì, ra hiệu cho tài xế xuất phát.

Editor: quattutuquat

—————

Ánh đèn trước biệt thự nhà họ Lục sáng như ban ngày, xe hơi sang trọng tụ tập, khách khứa kéo đến tấp nập.

Sau khi xe dừng lại, Thẩm Băng Đàn chỉnh lại váy chuẩn bị xuống xe, Tần Hoài Sơ nói: "Chờ một chút."

Cô quay sang thì thấy Tần Hoài Sơ từ bên kia bước ra, cực kỳ thân sĩ vòng qua giúp cô mở cửa xe.

Thẩm Băng Đàn cắn môi dưới, chậm rãi bước ra, nói cảm ơn với Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ vươn cánh tay về phía cô.

Thẩm Băng Đàn nhìn thấy xung quanh có rất nhiều bạn nữ đồng hành đều đang khoác tay bạn nam, lúc này mới lặng lẽ khoác cánh tay Tần Hoài Sơ, làm tốt vai trò mà một bạn nữ đồng hành nên làm.

Tần Hoài Sơ khi còn đi học rất nổi tiếng, bây giờ bước chân vào thương trường, dường như cũng vậy.

Vừa mới vào Lục gia, đã có rất nhiều người chào đón, chủ động bắt chuyện với anh, bày tỏ thiện ý.

Anh khẽ gật đầu, không mặn không nhạt đáp lại, cùng Thẩm Băng Đàn bước vào sảnh khách dự tiệc.

Ông cụ Lục bệnh nặng mới khỏi vẫn ngồi lên xe lăn, lúc này đang bị không ít người vây quanh nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Tần Hoài Sơ tới, ông cụ vội vàng cười chào hỏi: "Hoài Sơ tới rồi đấy à, ông còn đang nhắc đến cháu đây này."

Tần Hoài Sơ chào ông cụ Lục, đồng thời giới thiệu Thẩm Băng Đàn bên cạnh: "Ông ơi, đây là Thẩm Băng Đàn."

Sau đó quay sang Thẩm Băng Đàn, "Đây là ông Lục, hai nhà Lục- Tần là thế giao, có nhiều quan hệ trên phương diện làm ăn, ông Lục cũng xem như là nhìn tôi lớn lên."

Thẩm Băng Đàn vội vàng ngoan ngoãn gọi: "Cháu chào ông Lục ạ."

Nhìn thấy cô gái đứng cạnh Tần Hoài Sơ, nụ cười trên mặt ông cụ Lục cứng đờ.

Ông cụ vẫn luôn rất quý Tần Hoài Sơ, vốn muốn giới thiệu cháu gái của mình cho anh, nhưng bây giờ người ta lại mang cô gái này tới, ý tứ hết sức rõ ràng.

Ông cụ Lục chỉ đành bỏ cuộc, mỉm cười khen ngợi: "Cô bé này khí chất không tồi, lại xinh xắn như thế, giống như bước ra từ tranh vẽ vậy, thằng nhóc con Hoài Sơ này may mắn lắm đấy. Khi nào có chuyện tốt, nhớ nói với ông đấy nhé."

Nghe ông cụ Lục nói vậy, Thẩm Băng Đàn liền biết ông đã hiểu lầm.

Đang muốn giải thích, Tần Hoài Sơ đã cười nói tiếp: "Tất nhiên rồi ạ, nếu có chuyện tốt cháu sẽ báo cho ông biết đầu tiên."

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Tần Hoài Sơ dẫn Thẩm Băng Đàn đến chỗ khác.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Thẩm Băng Đàn hỏi: "Chắc ông đã hiểu lầm rồi, sao anh lại không giải thích?"

"Hiểu lầm cái gì?"

Vẻ mặt Thẩm Băng Đàn khẽ giật mình, nhỏ giọng nói: "Thì là, hiểu lầm tôi với anh là người yêu."

"Có sao?" Tần Hoài Sơ liếc nhìn cô, khóe miệng tự nhiên nhếch lên, "Ông nói nếu hai chúng ta ở bên nhau thì báo chuyện tốt này cho ông biết, làm sao lại hiểu lầm thành chúng ta đang là người yêu rồi?"

Thẩm Băng Đàn bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, một hồi lâu sau mới tự lẩm bẩm: "Hoá ra, ông Lục nói "Có chuyện tốt", ý là ở bên nhau sao?"

"Không thì sao, em cho là có ý gì?" Tần Hoài Sơ hơi nghiêng người về phía trước, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào tai cô, khi nói chuyện có hơi ấm phả ra, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm: "Thẩm Băng Đàn, em muốn kết hôn với tôi à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play