Hắn ta muốn buộc phía bên kia xóa ảnh, hoặc đơn giản là cướp điện thoại của Phó Thành, nhưng bây giờ đối diện với vài người có bộ dạng không có chút sợ hãi, Bào Minh cảm thấy rằng bọn họ đã đem ảnh chụp chuyển qua sao lưu.
Như vậy, có cần phải tiếp tục hay không? Bị người khác nắm nhược điểm thật không dễ chịu, buộc đối phương phải chó cùng bứt giậu "tựa hồ không sáng suốt cho lắm.
Hứa Đình Sinh mỉm cười hướng Bào Minh vẫy tay chào, dùng kí hiệu môi nói:" Anh có phải là người có nghĩa khí không? "
Bào Minh cảm thấy chính mình bị điên rồi:" Bệnh thần kinh, con mẹ nó bị bệnh thần kinh mà! "
* * *
Sau khi ăn cơm trưa xong, ba người liền đi ra sân thể dục hút thuốc, ngồi ngay cạnh sân thể dục phủ đầy nắng, loang lổ bóng cây.
Hứa Đình Sinh thực sự muốn hỏi Hoàng Á Minh cùng Phó Thành một câu: Bọn họ rốt cuộc biết bao nhiêu về việc chúng ta hát trên sân thượng ký túc xá, họ có tham gia không?
Nói một cách logic, nếu điều này xảy ra, thì đó chắc chắn không phải là chuyện nhỏ trong cuộc sống học sinh có phần buồn tẻ của Hứa Đình Sinh trong kiếp trước và anh không hề có ấn tượng gì cả.
Nhưng hiện tại, hắn cố lục lọi trong kí ức, một nửa ấn tượng đều không có.
Hứa Đình Sinh cảm thấy có thể mình đã sai.
Trường học đã bắt nhầm người, nhưng anh cũng không tiện hỏi.
Nếu chuyện này thực sự do chính anh làm xảy ra cách đây không lâu, thì câu hỏi của anh có vẻ lạ, Hoàng Á Minh và Phó Thành chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Chỉ là một hình phạt mà thôi, Hứa Đình Sinh cũng không để ý chút oan uổng này, điều hắn thực sự để ý chính là: Nếu chuyện này thật là do chính mình làm, mà mình lại không hề ấn tượng..
Hay là kí ức của chính mình tại kiếp có chút lệch lạc? Đây mới là điều đáng sợ, một lần nữa tương lai liền trở nên tương lai không thể biết trước.
Tại thời điểm Hứa Đình Sinh từ bỏ suy nghĩ thì Phó Thành nãy giờ im lặng bỗng dưng lên tiếng:" Buổi tối hôm đó người đánh đàn ghita là ai? "
Đánh đàn ghi ta? Còn có đàn ghi ta? Là mình làm thật sao?
Hứa Đình Sinh ngẩn người, ra vẻ nhẹ nhàng nói:" Là tớ ".
" Chó má! ".
Phó Thành nói:" Cậu mới mua ghi-ta có mấy ngày, có thể đánh ra âm thanh là không tồi rồi, một vài người nói với tớ là tên chơi đàn ngày hôm đó có trình độ rất cao, ít nhất là so với chúng ta.
Người đó khẳng định không phải cậu!
Trong trí nhớ Hứa Đình Sinh nghĩ đúng thật là mình không đánh đàn ghi ta, nhưng là anh biết Phó Thành chơi được đàn ghi ta, hơn nữa trình độ thực không tồi, thời học đại học còn tham gia thi đấu.
Cho nên lúc cậu nói với anh là không phải thì sẽ khẳng định là không phải mình làm
Hứa Đình Sinh cười cười nói: Thật ra tớ bị oan "
Hoàng Á Minh tiếp lời:" Giả bộ với chúng tớ? Buổi tối hôm đó tớ nhìn cậu ôm đàn ghi ta đi ra ngoài, hỏi cậu đi đâu thì cậu sống chết không nói.
Hát thì tớ cũng có nghe thấy, chính là giọng của cậu, sau đó hình như cậu trở về, đàn ghita cũng không mang về "
" Vậy người đánh đàn ghi ta là ai? Cho anh em một chút manh mối coi? "Phó Thành nói
Hứa Đình sinh rít điếu thuốc, tận lực bình tĩnh nói:" Không nói với các cậu nữa, mau về phòng học bắt đầu chế độ học tập chăm chỉ nào "
" Phụ nữ? Dựa vào cái gì mà còn muốn che giấu cho cô ta? ".
Phó Thành ở phía sau, tiếp tục tra khảo.
Hứa Đình Sinh không nói lời nào.
" Đó thực sự là cậu? Còn có một người chơi guitar nữa, con trai, hay con gái? Cô ta là ai..
Tại sao tớ lại không có ấn tượng? "
Hứa Đình Sinh có một cảm giác khủng khiếp, cơ thể anh khẽ run lên, như thể bị một dòng nước xoáy kéo xuống biển sâu, hơi thở rất khó khăn, xung quanh anh trở nên tối đen.
Không biết đó có thể là nguy hiểm.
Hứa Đình Sinh không còn ý thức mạnh mẽ trong việc kiểm soát mọi thứ, thay vào đó anh trở nên hoảng loạn.
Từ chiều nay, Hứa Đình Sinh đã dành hai ngày để so sánh cẩn thận mọi thứ anh nhìn thấy và nghe thấy bằng trí nhớ của mình.
Ngoại hình, tính cách của các bạn cùng lớp và giáo viên, các sự kiện đại diện, các vật xung quanh, bài hát phổ biến..
mọi thứ đều không bị sai lệch, mọi thứ được xác nhận trong trí nhớ của anh đều giống như những gì anh thấy.
" Chỉ có sự kiện kia là ngoại lệ? Dù sao cũng đã qua..
Hẳn là không có vấn đề gì"
Hứa Đình Sinh tự an ủi chính mình, kí ức của con người vốn dĩ không chính xác 100 %, có nhiều thời điểm, nó sẽ bị ý kiến chủ quan ảnh hưởng, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Nếu đem so sánh ký ức của một người với đại dương, thì không phải mọi thứ đều ở trên mặt biển.
Có những kí ức sẽ chìm xuống đáy biển và có thể bị chôn vùi mãi mãi, hoặc họ có thể nổi lên do một cơ hội nào đó phát sinh.