Lý Thị sở dĩ có thể tự tin như vậy ở trước mặt bọn họ là vì bà ta có tiền và có quyền, tất nhiên có tiền và quyền lực này chỉ là giọt nước trong thùng so với những gia đình quyền quý thực sự, nhưng đối với Thịnh gia người ít và toàn trẻ nhỏ nên bất lực, đó là thứ có thể đè chết bọn họ bất cứ lúc nào.

Thịnh Khánh Khánh vẫn mơ hồ nhớ lại lời Lý Thị nói trước khi đẩy nguyên chủ té ngã xuống đất.

“Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ nhờ người hộ tống ngươi lên kiệu.

Ngươi cũng có thể chết đi, khi ngươi chết đi ta sẽ để Thịnh Chi Chi thay thế! Xem người trong thôn này có dám làm trái ý người Trình gia hay không?!"

Tất nhiên đó không phải là người nào cũng dám làm, dù người nhà của Thịnh Gia Thôn có thương xót giúp đỡ ba chị em Thịnh Khánh Khánh nhưng không có nghĩa là họ sẽ chống lại một gia đình như Trình gia vì ba người ngoài.

.

Trình gia có quen biết đến quan huyện!

Ngay cả người hiện đại như Thịnh Khánh Khánh cũng cảm thấy tội lỗi khó hiểu khi gặp cảnh sát chứ đừng nói đến những thôn dân ở đây sống giản dị như Thịnh Gia Thôn, nên muốn không bị Lý Thị thao túng thì vẫn phải dựa vào chính mình.

Hiện tại cô không thể làm gì được, nhưng ít nhất cô phải kiếm đủ tiền!

Đêm qua trước khi Thịnh Khánh Khánh đi ngủ, cô đã suy nghĩ về vấn đề này, cô đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn nữa, bước đầu tiên trong việc kiếm tiền đương nhiên là phải tìm hiểu nhu cầu thị trường, cho nên cô mới nhờ Ngưu Nhị thẩm đưa cô cùng đi chợ để đi xem thử tình hình.

Kế hoạch của Thịnh Khánh Khánh rất hay, nhưng Ngưu Nhị thẩm không mấy lạc quan với kế hoạch của Thịnh Khánh Khánh.

"Khánh Khánh nha đầu, chuyện này...! Con còn nhỏ lại nhút nhát, con còn là con gái, con có thể làm được gì?" Ngưu Nhị thẩm giọng điệu khéo léo nói: "Ngược lại, đứa nhỏ Chi Chi này rất nghịch ngợm.

Nếu yên tâm thì có thể bảo đứa nhỏ theo Nhị Thúc lên núi hái một ít dược liệu, tuy kiếm được không nhiều tiền nhưng đứa nhỏ có thể nuôi sống gia đình con…”

Chỉ có Ngưu gia và Ngưu Nhị thẩm đồng ý cho người dẫn theo Thịnh Chi Chi đi hái thuốc ở trong thôn, về cơ bản có thể coi như một phần tiền thu được từ tay của thẩm để chia cho nhà bọn họ.

Thịnh Khánh Khánh hiểu rất rõ điều này, vô cùng cảm động trước lòng nhân từ của Ngưu Nhị thẩm nhưng không thể đồng ý.

Nếu như trước đây Thịnh Khánh Khánh vẫn là một đứa nhỏ nhà cửa không có của cải thì nhận cô cũng không có gì thấy sai, nhưng bây giờ Thịnh Khánh Khánh đã trưởng thành ở tuổi đôi mươi, nếu cô đồng ý với Ngưu Nhị thẩm thì mọi tính toán của cô xem như vô nghĩa hết rồi.

"Nhị thẩm." Thịnh Khánh Khánh cười nói: "Chi Chi còn nhỏ, con là Đại tỷ nên bảo vệ muội ấy.

Làm sao có thể để muội ấy đi làm chứ? Hơn nữa lần này con cũng chỉ đi chợ xem thôi.

Thoạt nhìn, con thậm chí còn chưa tìm hiểu sơ qua về cách kiếm tiền, chỉ có thể coi đó là làm kinh nghiệm lâu dài ”.

Ngưu Nhị thẩm có chút do dự, Thịnh Khánh Khánh nói tuy có lý, nhưng Nhị thẩm vẫn luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.

“Con hứa với thẩm đi.” Thịnh Khánh Khánh cầu xin và nháy mắt với Thịnh Chi Chi.

Thịnh gia có ba chị em, Thịnh Khánh Khánh và Thịnh Tư Minh ban đầu đều tính tình trầm tính nhưng chỉ có Thịnh Chi Chi là người hướng ngoại nhất nhưng cũng được nhiều người trong thôn yêu quý nhất.

Thịnh Chi Chi lúc này rất thông minh, cũng tiến tới ôm lấy cánh tay Ngưu Nhị thẩm, nũng nịu nói: “Con cũng đi, Nhị thẩm, cứ đưa con và Đại tỷ của con đi cùng nhé, đi chợ xem thử một chút rồi về!”

Ngưu Nhị thẩm có thể chống lại Thịnh Khánh Khánh, nhưng đối mặt với Thịnh Chi Chi thì Nhị thẩm hoàn toàn không chịu nổi.

“Được rồi, được rồi, thẩm đưa tỷ muội cháu đi cùng.” Ngưu Nhị thẩm run mấy lần, cảm thấy bất lực, cười chọc chọc vào trán Thịnh Chi Chi: “Đứa nhỏ nghịch ngợm này!”

Thịnh Chi Chi vui tươi, tươi cười chân thành.

Vậy là sự việc đã được giải quyết.

“Thẩm về làm bữa sáng cho Nhị Thúc trước, khi nào Khánh Khánh nha đầu chuẩn bị xong thì dẫn Chi Chi qua đây.” Ngưu Nhị thẩm chỉ đạo nói.

"Dạ tụi con biết rồi!" Thịnh Chi Chi mỉm cười đáp lại, đây không phải lần đầu tiên Chi Chi đi theo Ngưu Nhị thẩm đi chợ, Chi Chi biết chính xác mình cần chuẩn bị những gì trước khi đi.

Ngưu Nhị thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, nói xong liền rời đi.

“Tỷ ơi, tỷ thấy muội làm hay không?” Thịnh Chi Chi nóng lòng được khen.

Thịnh Khánh Khánh không nhịn được cười cười xoa xoa mái tóc đẹp của Chi Chi rồi nói: Muội làm tốt lắm, cảm ơn muội”.

Thịnh Chi Chi không khỏi cảm thấy vui mừng.

"Tỷ ơi..."

Thịnh Tư Minh im lặng nảy giờ dường như đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Đại tỷ và Nhị tỷ muốn đi chợ chơi nhưng lại để một mình hắn ở nhà!

Thịnh Chi Chi nghiêm túc nói: “Không phải chỉ để đi cho vui đâu, Đại tỷ của chúng ta còn có việc quan trọng phải làm nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play