Thịnh Khánh Khánh nhận thấy, sau khi Ngưu Nhị thẩm nghe được lời này, vẻ căng thẳng trên mặt Ngưu Nhị thẩm lập tức biến mất, thay vào đó là sự vui mừng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng Ngưu Nhị thúc cuối cùng rõ ràng không muốn nói nhiều trước mặt người ngoài, nói một câu xong liền xoay người tiếp tục dọn đồ trên xe xuống.

“Ôi, nhiều đồ ăn quá.” Ngưu Nhị thẩm nhận ra xe bò có gì không ổn, ngạc nhiên nói: “Trong nhà còn nhiều đồ ăn, sao lại mua nhiều như vậy?”

Ngưu Dư đặt bao gạo cuối cùng xuống đất, nghe vậy gãi đầu giải thích: “Mẹ, cha không mua những thứ này.”

Ngưu Nhị thẩm sửng sốt, nếu Ngưu Nhị không mua thì chỉ có thể là...

Thịnh Khánh Khánh nhếch môi cười ngượng ngùng: "Nhị thẩm, những thứ này là con mua."

Vừa nói, cô vừa nói dối về việc “đào được nhân sâm”.

Ngưu Nhị thẩm nghe có chút không đúng lắm, nhưng hiện tại thẩm đang tập trung vào vấn đề khác, cũng không có tâm trạng để ý đến những gì mà Thịnh Khánh Khánh nói có gì sai không, giống như Ngưu Nhị thúc lúc trước, thẩm vội vàng gật đầu và liền tục gật đầu.

mỉm cười chúc mừng vài câu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm câu nào.

Thịnh Khánh Khánh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngưu Nhị thẩm nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra nên sai Ngưu Dư đến giúp Thịnh gia ba chị em một tay, dọn xong đồ đạc dưới đất đem trở về.

May mắn thay, những thứ này trông rất nhiều, nhưng không phải phần nào cũng nặng như nhau.

Ngưu Nhị thúc mang theo mấy bao gạo và bột mì, Thịnh Khánh Khánh cõng thúng thịt trên lưng, những thứ như hành, gừng, tỏi và những thứ lặt vặt còn lại không phải là quá nặng và lớn đối với Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh có thể cầm được.

.

"Cảm ơn Ngưu Dư ca nhiều lắm, lát nữa anh qua nhà em ăn cơm." Thịnh Chi Chi mỉm cười chào hỏi: "Cháo chị nấu ngon đến nỗi anh có thể ăn luôn cả đầu lưỡi nữa đó.

"

Thịnh Khánh Khánh cười không nói gì.

Ngưu Dư cười xua tay nói: "Hôm nay không phải anh vừa mới về sao, mẹ của anh đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn cho anh ăn rồi."

Ngưu Nhị thẩm yêu Ngưu Dư đến tận xương tủy, trong nhà có thứ gì ngon thì nhất định là của Ngưu Dư, nếu Ngưu Dư đi xa lại càng lo lắng hơn và thẩm luôn lo lắng là Ngưu Dư có ăn được không? Chưa kể cuối cùng đợi được Ngưu Dư về, thẩm còn phải dọn một bàn cơm ngon, sợ con trai ăn ít sẽ bị gầy lộ xương ra ngòai.

Thịnh Khánh Khánh biết rất rõ điều này.

"Vậy Tiểu Dư Ca mấy ngày nữa có thời gian tới ăn đi, coi như hôm nay tạ ơn." Thịnh Khánh Khánh cười nói.

Ngưu Dư không thể khách khí với bọn họ được, nghe xong cũng không từ chối, thuận tiện nhận lời.

"Là em thấy ổn là được!"

Khi Ngưu Dư rời đi, trong căn nhà đổ nát chỉ còn lại ba chị em.

Không có người ngoài, Thịnh Chi Chi cảm thấy không kiềm chế được, nhìn đống nguyên liệu dưới đất, miệng Chi Chi ứa nước miếng.

"Chị ơi, em đói quá!"

Thịnh Tư Minh tuy không nói ra nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời như Tinh Tinh, có thể thấy Tư Minh cũng rất háo hức.

Thịnh Khánh Khánh cười: “Hai đứa háu ăn, không phải vừa ăn trưa rồi sao?”

Đường về từ huyện không xa, đi đi về về bằng xe bò chỉ mất một tiếng đồng hồ, nếu xét bữa trưa của Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh thì chắc chắn không thể đói nhanh như vậy được.

Thế là hai đứa nhỏ này nói rằng chúng nó đói rồi , nhưng thực ra phần lớn chúng đều tham ăn thôi!

Thịnh Chi Chi thấy không giấu được Đại tỷ, trợn mắt làm trò tinh nghịch: “Chị ơi, em chỉ muốn ăn thôi.

Còn Cố Nguyên Lâu thì sao? Đồ ăn trong đó ngon không bằng một nửa như những gì chị làm cho tụi em ăn."

Bản thân Chi Chi chỉ là một đứa nhỏ nghịch ngơm thôi chưa đủ, Chi Chi còn phải mang Thịnh Tư Minh theo cùng.

Thịnh Tư Minh tuy thông minh nhưng lại là một đứa trẻ lương thiện và...

Hai đứa trẻ nhìn nhau bằng đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, đầy khao khát, khiến người cứng lòng nhất cũng không chịu nổi, hơn nữa Thịnh Khánh Khánh chỉ là đùa giỡn với chúng nó, giả vờ nghiêm túc, bây giờ còn hơn thế nữa.

Cô không thể chịu nổi.

"Được rồi được rồi, em muốn ăn gì?"

"Thịt!"

"Thịt!"

Hai đứa nhỏ nói câu này gần như đồng thanh.

Thịnh Khánh Khánh ngơ ngác gật đầu.

Câu trả lời không vượt quá mong đợi của cô.

Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh thường ăn cháo và nước nhiều nhất, thỉnh thoảng những người thôn dân tốt bụng hay Ngưu Nhị thẩm sẽ lấp đầy bụng bằng mấy chiếc bánh hấp và món ăn kèm rau dưa, nhưng thôn dân thì ít tiền, thậm chí còn không có dư dả như những người giàu có giống như Ngưu Gia, cũng vào dịp Tết Nguyên đán và các lễ hội, người ta mới có thể ăn thịt thoải mái.

Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh đã lớn nên chỉ có ăn thịt vài lần.

"Được rồi, hôm nay chị sẽ nấu cho hai đứa một bữa tiệc thịt đầy đủ!"

Thịnh Khánh Khánh xắn tay áo, dáng vẻ anh hùng như một vị tướng dày dặn kinh nghiệm khi ra trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play