Ở trong bệnh viện, Hoắc Dao được Bình Ngọc Đại Tiên, vừa nhìn thấy Hoắc Dao, Bình Ngọc Đại Tiên đã tặc lưỡi: “Thầy cô phúc lớn mạng lớn, suýt chút nữa không cứu được! Tuy thế nhưng bây giờ cái mạng già đó đã an toàn!"
 
Lời nói của Bình Ngọc Đại Tiên khiến Hoắc Dao yên tâm, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Bình Ngọc Đại Tiên tiếp tục lẩm bẩm: “Chỉ là tuổi thọ của thầy cô đã bị ảnh hưởng một chút. Nhưng điều này so với mất mạng còn tốt hơn nhiều, phải không?"
 
Thật sự, mất đi vài năm tuổi thọ, cũng chẳng đáng là gì so với mất đi mạng sống. Lần này Diêu thiên sư đã cực kỳ may mắn khi có thể giữ được tính mạng. Nếu xe cấp cứu đến chậm hơn vài phút, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
 
Qua tấm kính trong suốt, Hoắc Dao nhìn Diêu thiên sư trong phòng chăm sóc đặc biệt, lần này cũng coi như đi vào quỷ môn quan một lần. Trên giường bệnh, gương mặt Diêu thiên sư tái nhợt, trông rất đau đớn, ngay cả khi ngủ cũng lộ ra sự đau khổ, giống như đang hối hận. Những điều sai mà ông ấy làm khi còn trẻ đã ảnh hưởng rất lớn đến ông ấy. Bây giờ Hoắc Dao mới thật sự ý thức được, hóa ra nhiều năm qua, Diêu thiên sư vẫn luôn cười đùa, trông giống không quan tâm đến chuyện gì, nhưng trong lòng ông ấy lại luôn mang trong mình sự áy náy với thầy mình. Một số người họ luôn chôn sâu nỗi đau của họ trong lòng, rồi ngụy trang nỗi đau bằng nụ cười để người ngoài không thể đoán được. Hoắc Dao nhìn mái tóc hoa râm cùng khuôn mặt tái nhợt của Diêu thiên sư, đột nhiên chua xót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play