Bình Ngọc Đại Tiên cảm thấy được khí chất của Hoắc Dao, không khỏi rùng mình, cũng không có ý định tiếp tục đùa giỡn nữa, mặc dù cô gái trước mặt còn trẻ, không biết thua hắn bao nhiêu tuổi, nhưng cảm giác đó không phải là thứ mà hắn có thể xúc phạm. Bình Ngọc Đại Tiên là người nắm rõ, vì vậy khi thấy tình thế không ổn thì liền thay đổi phong cách kể chuyện, tiếp tục nói: “Cô gái kia thật ra là một người Thái Lan, đây là điều mà mãi đến cuối cùng thầy cô mới biết. Chậc chậc, phải nói rằng thầy cô có chút ngốc nghếch.”
 
Bình Ngọc Đại Tiên không nhịn được cảm thán vài câu Diêu thiên sư cảm động tình thương, lập tức im lặng dưới con mắt của Hoắc Dao, chậm rãi nói: “Cô gái kia đã đợi rất nhiều năm, nói rất thành thạo ngôn ngữ của chúng ta, hơn nữa nhìn vẻ bề ngoài hoàn toàn không nhận ra cô ấy là người nước ngoài. Trong cuốn nhật kí của thầy cô nói rằng cô ấy rất đẹp, rất có phong tình, khiến ánh mắt mọi người dõi theo một cách vô thức, nguyện dâng hiến mọi thứ cho cô ấy. Nhưng thầy cô, hoàn toàn không thể ngờ rằng, đối phương căn bản không phải người cùng một tộc. Cô ấy tiếp cận Diêu thiên sư mang theo một mục đích vô cùng to lớn, tội nghiệp thầy cô một lòng say mê bị sai phó.”
 
Bình Ngọc Đại Tiên không nhịn được liền cười khà khà, chứng nào tật nấy không nhịn được dùng giọng “Cô hiểu mà”: “Lúc đó thầy cô còn rất trẻ, cũng khoảng chừng hai mươi tuổi, cái tuổi này, dễ vì người phụ nữ mà bốc đồng nhất, chỉ cần một vài lời nói ngọt ngào thì liền bị mê hoặc đầu óc ngay, dễ có ấn tượng tốt, cũng dễ trở thành mục tiêu của cô ấy. Cô ấy chiếm giữ ở chỗ chúng ta trong nhiều năm, ở bên thầy cô năm năm, vì muốn có được Địa Nguyên Môn truyền thừa nhiều năm, dùng để tăng cường sức mạnh.”
 
“Năm năm cho dù nuôi một con chó cũng phải có tình cảm chứ? Nhưng cô ấy không chút do dự phản bội thầy cô. Cô ấy nói muốn xem cuốn sách của Địa Nguyên Môn, thế nhưng sách ở trong tay cô ấy, làm sao còn có thể trả lại? Chính cô ấy cũng đột ngột biến mất không dấu vết. Chỉ để lại một tờ giấy, để chế giễu sự ngốc nghếch của thầy cô, cứ để thầy cô bị Địa Nguyên Môn tra hỏi. Chậc chậc chậc, đàn mà mà độc ác, thật khiến cho người ta sợ hãi.” Tuy nói như thế, nhưng trong lời nói của Bình Ngọc Đại Tiên hoàn toàn không sợ hãi chút nào, chỉ là sự phấn khích khi xem màn kịch hay. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play