Bầu không khí nặng nề đột nhiên vang lên ba tiếng vỗ tay, sau đó, có một người chậm rãi lên tiếng, “Ai da, xem ra công việc kinh doanh có vẻ không được tốt ha. Chi bằng như vậy đi, hai người xem bói cho tôi, thế nào?”
Người nói chuyện mang dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu như bố thí, vừa nói vừa rút từ trong ví ra bảy tám tờ tiền, “Tôi chỉ mang theo nhiêu đây tiền mặt, nhưng từng này chắc là cũng đủ rồi?”
Cậu ta vừa ném tiền trong tay xuống, vừa không chút kiêng dè gì mà đánh giá Hoắc Dao.
Đối với Hoắc Dao, cậu ta cũng không thấy lạ lẫm gì. Mấy năm nay, cô không ngừng theo đuổi Cố Niên Cẩm, làm ầm ĩ đến mức tất cả mọi người trong giới đều biết chuyện, đã sớm bị xem như trò đùa.
Rất nhiều người còn nói cô là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Người như Cố Niên Cẩm sao có thể thích cô được? Mấy năm nay, anh ấy vẫn luôn duy trì tình trạng độc thân, bởi vì anh ấy vẫn đang chờ bạn gái cũ về nước, gương vỡ lại lành.
Cho dù là thân phận, địa vị hay là học thức, hai người họ đều không có chỗ nào xứng đôi.
Nghe nói, mấy ngày hôm trước, cô ấy thế mà lại to gan đi gõ cửa phòng Cố Niên Cẩm, muốn lấy thân báo đáp. Kết quả đương nhiên là thất bại. Vốn dĩ chuyện này cũng không tính là chuyện lớn gì. Phụ nữ muốn ve vãn Cố Niên Cẩm cũng không ít. Chỉ tiếc là, ngày hôm đó trùng hợp là ngày Cố Niên Cẩm tụ tập bạn bè, trong phòng ngoại trừ anh ấy ra thì còn rất nhiều người khác. Hành động này của Hoắc Dao, chỉ sau một đêm đã bị đem ra làm trò cười, xem như chuyện trà dư tửu hậu mà truyền khắp trong giới. Sau đó không bao lâu, cô gái đáng thương này đã bị dồn ép đến mức đi nhảy sông.
Cậu nên cười cô ấy ngốc nghếch hay là cười cô ấy ngu si đây?
Ngay cả lịch trình của Cố Niên Cẩm như thế nào cũng không biết, vậy mà còn vọng tưởng có thể trở thành bạn gái của anh ấy?
Nhìn thấy thái độ của Cố Niên Cẩm sau đó, hình như cũng không để tâm đến chuyện cô ấy nhảy sông.
Chẳng qua, sau khi nhảy sông thì làm gì? Diễn biến kế tiếp ra sao?
Trương Đông không nhịn được mà xoa cằm, rất muốn biết tình cảnh hiện tại của cô như thế nào, sau đó sẽ hành xử ra sao. Cho nên, đây mới là lý do mà cậu ta cam tâm tình nguyện hạ thấp mình, đứng ở đây nói chuyện với bọn họ.
Nhưng nhìn lại dáng vẻ này của Hoắc Dao, sao có thể bình tĩnh đến như vậy?
Những lúc như thế này, không phải cô ấy vẫn luôn đến trước mặt Cố Niên Cẩm đòi sống đòi chết, náo loạn ầm ĩ hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây một cách khác thường như vậy, còn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Hay là cô ấy đã từ bỏ?
Trương Đông bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười.
Cô ấy trông không giống như là loại người dễ dàng từ bỏ.
Diêu thiên sư bị ánh mắt của người này làm cho phẫn nộ đến mức thổi râu trợn mắt. Ông lập tức đứng ra che chở trước mặt Hoắc Dao, muốn ngăn lại ánh mắt không chút kiêng nể gì của người kia.
Người trước mặt này, dáng vẻ cà lơ phất phơ, hoa hoa công tử, đáy mắt không chút che giấu sự khinh bỉ và trào phúng. Diêu thiên sư tự nhận mình là người có tính tình không tệ, nhưng vẫn bị người trước mặt làm cho tức giận đến mức không thở nổi.
Nhìn xem, ánh mắt cậu ta nhìn học trò của ông là ánh mắt gì vậy!
Đừng tưởng rằng có chút tiền là có thể khinh thường người khác.
Hoắc Dao lại không có phản ứng gì thái quá. Cô ngồi thẳng lưng trên ghế đẩu, không thèm để ý đến sự khiêu khích của người trước mặt.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Cô bình tĩnh nhìn Trương Đông cầm những tờ tiền của thời đại này trong tay, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Chút tiền này, chỉ sợ không đủ.”
Trương Đông nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, rốt cuộc cũng có hứng thú.
“Vậy cô nói đi, cần bao nhiêu?” Cậu ta hơi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Hoắc Dao, vẻ mặt dào dạt hứng thú.
“Nếu chỉ cần xem bói, vậy 500 là đủ rồi.” Giọng nói của Hoắc Dao rất bình tĩnh. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn bổ sung kiến thức của thời đại này, cũng dần hiểu rõ giá trị đồng tiền của thời đại này. Cô rũ mắt nhìn xuống quyển sách “Cách tích luỹ nhân dân tệ của Trung Quốc” trong tay, nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của Diêu thiên sư khi biết cô muốn đọc loại sách này. Ngẫm lại mấy ngày vừa qua, ông lão này cẩn thận chăm sóc cho cô từng li từng tí, ánh mắt hiện lên vẻ ấm áp.
Cô không thể không cảm thán, người thầy hiện tại của mình thật sự vô tư quá mức. Tất cả những biểu hiện bất thường của cô đều bị ông xem như di chứng của việc thất tình, không thèm hoài nghi dù chỉ một chút về việc học trò của mình đã không phải là người học trò lúc trước. Đến nỗi thất tình là gì? Cô đã học được từ phim thần tượng chiếu vào lúc 8 giờ mỗi tối.
Ai có thể ngờ được, thầy của cô đã lớn tuổi cỡ này, vậy mà vẫn thích xem… phim thần tượng cơ chứ!
Chẳng qua, như vậy cũng không có gì là không tốt, giúp cô giản lược rất nhiều chuyện phiền toái.
Trương Đông nghe vậy bèn nhìn lại những tờ tiền trong tay, Hoắc Dao này, không phải là buồn quá hoá ngu rồi?
Nếu không, tiền trong tay cậu ta rõ ràng là đủ, tại sao cô ấy lại nói là “không đủ”?
Hoắc Dao như đọc được suy nghĩ của cậu ta, rũ mắt nói tiếp, “Nhưng nếu muốn hoá giải vận rủi, vậy chút tiền này đương nhiên không đủ.”
Trương Đông nghe xong, giận đến bật cười.
Trách không được vừa nãy cậu ta châm chọc trào phúng thầy trò bọn họ đến cỡ nào cũng không thể khiến cô ấy mảy may dao động. Dựa theo tính cách trước kia của cô ấy, sợ là đã sớm nhảy dựng lên mắng chửi người khác rồi. Nhưng lúc này thế mà lại bình tĩnh mà ngồi đó, không chút phản ứng. Con người của cô ấy, cậu đi theo Cố Niên Cẩm từng ấy năm, xem như cũng hiểu biết mấy phần. Lòng tự trọng cực cao, không muốn nghe người khác nói họ nghèo, cũng không chịu nổi thái độ bố thí của người khác.
Trách không được, trách không được!
Hoá ra là chờ cậu ta ở đây!
Cô ấy đang trù ẻo cậu sẽ gặp xui xẻo?
Vậy thì cậu càng phải nghiêm túc nghe xem mình sẽ gặp chuyện xui rủi gì!
“Hả? Vậy cô nói thử xem tôi sẽ gặp chuyện xui rủi gì?” Giọng điệu Trương Đông không chút để ý.
Hoắc Dao cũng không bị giọng điệu của cậu ta ảnh hưởng, công tư phân minh, xử lý rõ ràng, “Cậu có tai họa vỡ đầu. Nhẹ thì tàn phế, nặng thì đi đời nhà ma.”
Người con trai trước mặt không đẹp nhưng cũng không xấu trai, mũi hơi to, là dáng mũi củ hành, vành tai nhỏ, có chút gây hoạ. Kết hợp với tướng mạo, có thể thấy là cậu ta có xuất thân không tệ, nhưng ý chí không kiên định, khó có thể làm nên sự nghiệp lớn. Nhưng lúc này, hai bên trán của cậu ta đều có vạch đen. Bên trái xuất hiện vạch đen, chứng tỏ phần đầu sẽ bị thương. Nhưng bên phải cũng có, hơn nữa vạch đen rất đậm, màu sắc hơi hơi ngả sang màu xanh đen, chứng tỏ đây là bị thương nặng đến mức vỡ đầu, nhẹ thì tàn phế, nặng thì đi đời nhà ma, Hoắc Dao không hề nói quá dù chỉ một chút. Dựa theo màu sắc này, hẳn là chuyện sẽ xảy ra trong ngày hôm nay. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trương Đông nghe vậy, hơi hơi sững người, suýt chút nữa không đứng lên được.
Tục ngữ có câu, độc nhất phụ nhân tâm, những lời này quả thật không sai. cô ấy vừa mở miệng ra đã trù ẻo cậu không tàn phế thì cũng đi đời nhà ma, đây là thù oán lớn đến mức nào cơ chứ?
(* Độc nhất phụ nhân tâm: Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.)
Diêu thiên sư đứng bên cạnh nghe thấy vậy, cười thầm trong lòng, bộ râu không ngừng run rẩy. Ông không nhịn được mà lén giơ ngón tay cái về phía học trò của mình.
Trương Đông cười lạnh một tiếng, “Đúng không? Vậy cô nói thử xem nên hoá giải như thế nào?”
Hoắc Dao giơ một ngón tay ra.
“Có ý gì?” Trương Đông nhíu mày, không hiểu rõ ý của Hoắc Dao.
“Mười vạn.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Trương Đông nhịn không được mà bật cười không ngớt. cô ấy thiếu tiền đến mức phát điên rồi đúng không? Cậu ta trông giống thằng ngu lắm à? Dễ bị cô ấy lừa đến vậy?
“Cậu cảm thấy cái mạng của mình không đáng giá mười vạn à?” Hoắc Dao cũng không tức giận vì thái độ của cậu, thậm chí sắc mặt không chút thay đổi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như lúc đầu.
Xem bói cho người khác, nhìn trộm thiên cơ, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Bởi vậy, những người làm huyền học như bọn họ, nếu muốn thay người khác nhìn trộm thiên cơ thì hiển nhiên phải thu rất nhiều tiền hoặc nhận quà tặng cực kỳ quý báu làm tiền công. Nói cách khác là sẽ bị ảnh hưởng bởi nhân quả. Phần lớn tu sĩ huyền học có tu vi không cao đều không có kết cục tốt. Hoặc là cô độc cả đời, hoặc là thê ly tử tán, nguyên nhân cũng ở chỗ này. Ngoài ra, cho dù là ở kiếp trước, bởi vì người kia nên cô rất hiếm khi xem bói cho người khác. Nhưng kiếp này, Trương Đông là vị khách đầu tiên của cô, cái giá này đã là ưu đãi rất nhiều rồi.
Rốt cuộc, so sánh với mấy vạn hay mười mấy vạn lượng vàng, thì cái giá mười vạn nhân dân tệ thật sự không đáng kể.
Trương Đông hiển nhiên sẽ không thật sự tin vào lời nói của cô, chẳng qua cậu ta nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Hoắc Dao ngay bây giờ, trên người mặc bộ quần áo rẻ tiền chỉ trị giá mấy chục đồng, lại nghĩ đến chuyện cô vừa mới suýt chết, có lẽ cũng chưa có tiền mua đồ bồi bổ sức khỏe, không tránh khỏi động lòng trắc ẩn.
Thật lòng mà nói, trước kia, cậu rất khinh thường loại người như Hoắc Dao. Cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo sau Cố Niên Cẩm, muốn trèo cao. Nhưng giờ phút này, cậu không nhịn được mà suy nghĩ, mình có tư cách gì mà đi cười cợt người khác? Chuyện cậu làm thì có khác gì với chuyện mà cô ấy làm? Chẳng phải là cũng muốn nịnh nọt bợ đỡ Cố thiếu gia hay sao? Không phải cũng muốn nhìn sắc mặt của người khác hay sao? Không phải cũng muốn ra vẻ đáng thương trước mặt Cố Niên Cẩm hay sao? Nghĩ như vậy, cậu ta bớt đi chút thành kiến dành cho Hoắc Dao, cũng không tức giận trước những lời xúc phạm của cô.
Người sống trên đời, không có ai là dễ dàng.
Thôi thôi, còn không phải là mười vạn hay sao? Một chút tiền đó, cậu còn không thèm để ý.
“Thôi được rồi. Cô muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản?” Trương Đông sảng khoái trả lời.
“Chuyển khoản!” Diêu thiên sư đứng bên cạnh không nhịn được mà mở miệng.
Tuy rằng ông vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, không ngờ học trò của mình dễ dàng hố được mười vạn đồng tiền của người khác. Từ trước tới nay, ông chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy. Nhưng những chuyện này đều không ảnh hưởng đến việc ông tỉnh táo sảng khoái mà đọc số tài khoản Alipay của mình ra. Người trước mặt thoạt nhìn không thiếu tiền, hẳn là sẽ không quỵt nợ đi?
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Diêu thiên sư nhìn Trương Đông với ánh mắt đầy mong đợi.
Trương Đông nhìn thoáng qua Hoắc Dao, thấy cô không dị nghị gì, lập tức lấy di động mở Alipay ra chuyển mười vạn nhân dân tệ cho Diêu thiên sư.
Sau khi chuyển xong, cậu chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng Hoắc Dao gọi cậu lại.
Nếu đã nhận tài lộc của người khác, vậy thì có thể ra tay rồi. Cô bước đến vỗ vỗ lên vai Trương Đông, sau đó lại vẫy vẫy tay, dường như muốn xua đi sự xui xẻo của cậu ta. Sau khi làm xong tất cả những động tác này, cô mới rút tay lại, “Được rồi.”
Trương Đông mở to hai mắt nhìn cô, trong lòng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Lúc làm những động tác đó, Hoắc Dao hoàn toàn không thèm để ý dù chỉ một chút, khác hẳn với tình tiết trong những bộ phim trên TV, thiên sư nơm nớp lo sợ như gặp phải quân địch.
Ha, cho nên mới nói là, cô ấy dễ như trở bàn tay mà loại bỏ tai họa của cậu?
Còn con mẹ nó không phải là tai hoạ nhỏ, mà là cái loại nhẹ thì tàn phế, nặng thì đi đời nhà ma?
Làm như vậy, con mẹ nó còn giống thiên sư hơn cả thiên sư. Thật sự không phải là lừa đảo sao?
Nhìn đôi mắt đen láy đầy nghiêm túc của Hoắc Dao, Trương Đông ma xui quỷ khiến mà nhịn lại những lời mắng chửi muốn nói ra trước đó.
Thật sự quá kỳ quái.
Cậu ta cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc vậy.