Có một dòng máu đỏ thẫm chầm chậm chảy từ cửa đến dưới chân của Tô Minh.

Nhưng lại biến mất ngay lập tức.

Trong căn phòng tối om, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc xen lẫn với hương vị cổ xưa, bầu không khí rất ngột ngạt.

Tô Minh mở to hai mắt, vẻ mặt gần như không thể tin nổi mà nhìn mọi thứ trong phòng hàng xóm.

Huyết áp điên cuồng tăng lên.

Anh ấy rất khâm phục tố chất tâm lý của bản thân, tình huống như thế này mà vẫn chưa dọa anh ấy ngất xỉu.

Dường như hai thế giới đã bị đảo lộn qua một cánh cửa. Thời gian ngoài cửa như đóng băng, bên trong cánh cửa, từ trên tường cho đến mặt đất, khắp nơi đều là vết máu đáng sợ đang chầm chậm chảy.

Một người phụ nữ biến dạng vặn vẹo nằm ở ngưỡng cửa, nơm nớp lo sợ, trên cơ thể người phụ nữ ấy toát ra hơi thở âm u lạnh lẽo.

Thậm chí, cô ấy còn không dám ngẩng đầu lên nói một lời trước mặt Tô Trầm Hương, giống như con rùa rụt cổ đang nhắm mắt chờ chết vậy.

Nhưng sau khi Tô Trầm Hương nhìn kĩ người phụ nữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm u ám.

Cô rõ ràng, rõ ràng đã ngửi thấy mùi thù hận trong máu tanh.

Chạy tới vô cùng phấn khởi, tưởng rằng có thức ăn bên cạnh.

Không ngờ, trên cơ thể của nữ quỷ đang nằm trước mặt mình, cho dù máu trên cơ thể cô ấy nhuộm đỏ cả người, nhìn có vẻ như là một lệ quỷ thù hận ngút trời, nhưng khi cô ngửi thử thì trên người người phụ nữ này lại không có mùi nghiệp chướng, hơn nữa còn có một hình thù kỳ lạ được vẽ trên bức tường đầy máu ở phía sau cô ấy.

Giống như một câu thần chú mở rộng, có một cảm giác âm u lạnh lẽo đến thấu xương toả ra từ trên đó, rõ ràng không phải là thứ tốt.

… Trận pháp.

Tràn ngập âm khí.

Khó có thể ăn được.

Không ngon bằng lệ quỷ!

Tô Trầm Hương thu lại cánh tay đang chuẩn bị nặn ác ma thành bánh quy để ăn, giống như chưa chịu từ bỏ ý định, cô không quan tâm đến máu chảy dưới chân, bước vào nhà, cố gắng dùng chiếc mũi nhỏ ngửi ngửi xung quanh nữ quỷ đáng sợ kia.

Dáng vẻ kén cá chọn canh này của cô khiến đầu óc vốn đã đơ của Tô Minh đột nhiên không kịp phản ứng lại.

Anh ấy không quan tâm đến vết máu đen sì đáng sợ trên mặt đất, vội vàng chạy tới bế Tô Trầm Hương lên, xoay người bỏ chạy.

Tô Trầm Hương giãy giụa.

“Anh, anh, buông em ra!”

Cô đói bụng mà!

“Câm miệng!” Làm thư ký cho phó tổng giám đốc của một công ty lớn, Tô Minh không phải là chưa từng tiếp xúc với những tin đồn như thế này.

Nghĩ đến những câu chuyện kinh dị trong truyền thuyết đô thị, mặt anh ấy tái mét, sau đó tát vào mặt Tô Trầm Hương một cái!

Hành động mạnh mẽ này không chỉ khiến Tô Trầm Hương bàng hoàng mà ngay cả nữ quỷ đang nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích cũng bị sốc, hiển nhiên không ngờ rằng một người sống lại dám xúc phạm đến ác ma.

Ngay khi nữ quỷ ngẩng đầu lên liền lộ ra một khuôn mặt đáng sợ đầy sẹo, còn có một đôi mắt đỏ hoe, trông không giống… quỷ.

Trái tim Tô Minh đập thình thịch, nín thở, không nói một lời, chạy đi thật nhanh.

Nhưng giây tiếp theo, anh ấy nhận ra rằng thang máy ở hành lang bị kẹt ở tầng cao nhất một cách kỳ lạ, ngay cả khi anh ấy nhấn nút một cách tuyệt vọng, nó vẫn không nhúc nhích chút nào.

Còn có đèn cảm biến nhấp nháy trên đầu, tất cả đều khiến Tô Minh cảm nhận được một mối nguy hiểm rất lớn.

Ánh sáng nhấp nháy, căn phòng tối tăm tràn ngập mùi máu tanh, người phụ nữ màu đỏ…

Đây quả là một thế giới xui xẻo!

Tô Trầm Hương chột dạ thì thầm.

“Cô ấy không hại người đâu, thật đấy. Em rất lợi hại đó!” Mặc dù đó chỉ là một tập hợp trận pháp tràn ngập âm khí tà ác, không thơm lắm, nhưng ít nhất nó có thể lấp đầy cái bụng đang réo ầm ĩ của cô.

Không có sơn hào hải vị cũng được.

Tô Trầm Hương đã đói bụng rất lâu rồi, trước đây không thèm quan tâm đến âm khí, nhưng bây giờ chỉ có thể cam chịu mà ăn thôi.

Cô giật giật ống tay áo của Tô Minh, liều mạng quay đầu mình lại, vội vàng nói với Tô Minh: “Cô ấy sợ chúng ta, không tin thì anh quay đầu lại nhìn đi.”

“Rầm!” Một âm thanh phát ra, cửa thoát hiểm cũng đóng chặt lại.

Không còn lối thoát, Tô Minh ướt đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại cam đoan rằng sẽ bảo vệ Tô Trầm Hương sau lưng, sẵn sàng chiến đấu với nữ quỷ.

Anh ấy không ngờ bản thân lại xui xẻo như vậy, mua một căn nhà, cạnh nhà còn có một nữ quỷ sinh sống.

Điều không ngờ tới chính là, trước đây, hằng ngày anh ấy đều nghe thấy âm thanh của nữ quỷ này gội đầu…

Anh ấy càng tức giận hơn nữa khi rõ ràng hàng xóm là nữ quỷ mà mình không được giảm giá khi mua căn nhà này!

Giận kẻ gian thương hơn cả giận quỷ!

Nghĩ đến đây, Tô Minh nhìn sang nhà hàng xóm với sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy căn phòng đầy vết tích do dao đâm, không nhìn rõ dung mạo, anh ấy càng thêm sợ hãi sự hung tợn này, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy cái đầu ghê rợn của nữ quỷ rơi xuống đất kêu lạch cạch.

“Xin, xin lỗi.” Nữ quỷ khóc lóc rồi ôm lấy đầu của mình, vội vàng đặt đầu trở lại vị trí cũ.

Cô ấy quá vội vàng nên đặt đầu hơi lệch.

Khoảnh khắc ấy, Tô Minh cảm thấy như mình sắp lên cơn đau tim, nhìn thấy cảnh này, khóe miệng đột nhiên giật một cái.

Phía sau anh, Tô Trầm Hương thò đầu ra nhìn, quan sát trận pháp phía sau nữ quỷ với vẻ mặt thấp thỏm.

Nữ quỷ đã lắp lại đầu vội vàng duỗi thẳng người, vẫn nằm sấp theo thói quen, trông giống như đang chờ đợi bị ăn.

Tuy nhiên, Tô Trầm Hương lại không có hứng thú với cô ấy.

Ác ma không có nghiệp chướng, là một lệ quỷ có nguyên tắc, cô không ăn!

Cô hừ một tiếng, lại dẫm lên vũng máu một lần nữa rồi chạy vào căn phòng đầy mùi máu tanh, cô lao vào trận pháp dính máu đen thẫm trên tường trong ánh mắt sợ hãi của nữ quỷ. Bàn tay trắng như tuyết của cô đè lên đó, đột ngột kéo nó ra ngoài.

Một mảng màu máu được kéo ra từ trận pháp cùng với một tiếng hét, Tô Minh chỉ cảm thấy như thể mình đã nhìn thấy điều khó tin nhất trong cuộc đời.

Cô bé nhỏ nhắn rút từng mảng máu lớn ra với vẻ mặt vô cùng đắc chí, dường như có một khuôn mặt méo mó đang la hét không ngừng trong vũng máu, nhưng giây tiếp theo, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đã đập bẹp bẹp vào vũng máu khiến vô số khuôn mặt bị biến dạng.

Từng miếng, từng miếng, thong thả chậm rãi, trong tay của Tô Trầm Hương chỉ còn lại một miếng kẹo cao su nhỏ.

Màu đỏ như máu, một mảnh bom Q* mềm.

Bom Q*: cảm giác ngon miệng của thức ăn. 

“Còn chẳng có tí sức phản kháng nào, vậy ngươi có ích gì?” Tô Trầm Hương nhìn chằm chằm miếng kẹo cao su rồi phàn nàn, nhét vào miệng.

Một nụ cười hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt cô, vô cùng hạnh phúc.

“Em ăn cái gì đó!” Tô Minh không quan tâm đến nữ quỷ đang đờ đẫn đó nữa, bước nhanh đến lấy kẹo cao su ra khỏi miệng em họ.

“Ngon thật!”

“Đó là, đó là…”

Tô Trầm Hương che miệng lại, không cho Tô Minh lấy thức ăn của mình ra, nói với anh ấy: “Nữ quỷ này không ăn được, vậy nên em sẽ ăn một chút âm khí.” 

Cô tỏ vẻ khốn khổ: “Em đói!”

Đôi mắt đỏ hoe của nữ quỷ rơi nước mắt sau khi sống sót qua chuyện đó.

Cô ấy vẫn nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích, nhưng nhìn dáng vẻ khuất phục của cô ấy, dường như Tô Minh nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc nhìn em gái. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Lẽ nào em…?”

Nhất thời thèm ăn, để lộ việc bản thân đã ăn ma quỷ trước mặt người sống, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Minh, cái miệng nhỏ đang nhai kẹo cao su của Tô Trầm Hương đột nhiên ngừng cử động.

Tiêu rồi!

Anh ấy phát hiện ra mình là ác ma rồi!

“Em, em không cố ý…”

“Em đã gặp được Thiên sư sao?” Nếu như không phải Tô Trầm Hương đã từng gặp được Thiên sư, học được pháp thuật trừ tà, vậy thì sẽ không thể giải thích được tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Dĩ nhiên Tô Minh biết trên thế giới này có một nhóm người sở hữu sức mạnh thần bí như vậy, anh ấy cũng lường trước được năng lực của những người bí ẩn này, nhưng anh ấy không ngờ, Tô Trầm Hương thực sự đã gặp được bọn họ và học được điều gì đó.

“…” Tô Trầm Hương lặng lẽ ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ, tức giận phun ra một ngụm máu nhỏ, trịnh trọng nói: “Đúng vậy!”

Nữ quỷ không thể tin được mà nhìn vị ác ma tối cao không biết xấu hổ giả vờ làm Thiên sư trừ tà này.

“Ngay cả như vậy, em vẫn còn trẻ, không thể không để ý đến mấy chuyện nguy hiểm như thế.” Tô Minh nói với ánh mắt phức tạp.

Thiên sư là sự tồn tại rất thần bí, có lẽ Tô Trầm Hương tình cờ có được cơ duyên đó, chắc là đã được họ dẫn dắt.

Nhưng cho dù có khả năng đó, anh ấy vẫn không muốn Tô Trầm Hương bất chấp nguy hiểm mà lao về phía trước, có lẽ sẽ tự làm mình bị thương.

Ăn âm khí gì gì đó… Điều này nghe có vẻ không giống như một Thiên sư nghiêm túc.

“Không sao, em thật sự rất mạnh mà, ma quỷ bình thường không phải là đối thủ của em đâu.”

Giả vờ là một Thiên sư, lúc đầu vẫn còn một chút chột dạ, nhưng dần dần, giọng nói của Tô Trầm Hương trở nên tự tin hơn, đi hai vòng xung quanh nữ quỷ biết sự thật nhưng không dám nói gì, rất tự nhiên nói: “Nhưng em diệt trừ ác ma sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, vì vậy cần phải cắn hai miếng để bổ sung năng lượng.”

Cô bắt nạt Tô Minh không biết gì, bắt đầu nói vớ nói vẩn.

Nữ quỷ biết tất cả, nhưng lại sợ vị đại lão này sẽ giết quỷ diệt khẩu…

“Đây là…”

“Trên người cô ấy không có sát nghiệp, hẳn là chưa từng làm bất cứ điều gì xấu.” Thấy ánh mắt của Tô Minh nhìn toàn bộ căn phòng nhuốm máu có vẻ hơi sợ hãi, cuối cùng ánh mắt rơi trên người nữ quỷ, Tô Trầm Hương cúi đầu nhìn kĩ nữ quỷ, nói với vẻ tiếc nuối: “Quả thật là oán hận rất lớn nhưng vẫn còn lý trí.”

Thật đáng tiếc, không thể ăn.

Cô tiếc nuối, ánh mắt đói khát của cô khiến nữ quỷ sợ đến rơi nước mắt.

“Anh, làm thế nào mà anh lại mua được một căn nhà đáng sợ như vậy?”

“Anh không biết nhà bên cạnh có vấn đề.”

Nghĩ đến chuyện nữ quỷ sống ở rất gần, làm hàng xóm với mình từ rất lâu nhưng anh ấy vẫn an toàn và khỏe mạnh, Tô Minh lại ngập ngừng một lát.

“Cô là chủ nhân của căn nhà này sao?” Căn nhà này thoạt nhìn rõ ràng không phải là của người lương thiện, nhưng thấy nữ quỷ có vẻ rất sợ hãi, anh ấy vẫn thuận miệng hỏi thăm một câu.

Câu này giống như một lời an ủi, nữ quỷ đột nhiên bật khóc.

“Đại nhân, tôi khổ quá rồi!” Cô ấy khóc lóc trước mặt Tô Trầm Hương - người không ăn thịt mình, vừa nói vừa khóc với tâm tình mà ngay cả chính cô ấy cũng không biết: “Tôi chết không nhắm mắt, tôi, tôi chết rồi mà vẫn còn bị lợi dụng!”

Cô ấy nói về cái chết của mình, cho dù Tô Trầm Hương không có hứng thú, cô ấy vẫn vừa khóc vừa nói tiếp: “Tôi và anh ta sắp kết hôn, anh ta nói mua căn nhà này để làm phòng tân hôn, còn nói sau này sẽ ở bên tôi đến hết đời. Nhưng không ngờ anh ta lại giết chết tôi!”

Tô Trầm Hương do dự một lát, lặng lẽ nhớ lại hành động dám làm việc nghĩa của nhiều người sống.

Chuyện xấu đã xảy ra, cô nên gọi cảnh sát, nhờ chú cảnh sát thực thi công lý!

“Ý cô là cô đã bị bạn trai mình giết hại đúng không?”

“Không chỉ vậy thôi đâu, tôi tưởng rằng anh ta cũng là một người bình thường như tôi, nhưng thực ra anh ta là một người có năng lực đặc biệt. Tôi đã bị anh ta lột da, anh ta nói, muốn tôi phải chết một cách đau đớn, chỉ như vậy thì sự oán hận của tôi mới có thể biến tôi trở thành ác ma mạnh nhất dưới sự kiểm soát của anh ta.”

Toàn thân nữ quỷ dính đầy máu, đúng thật là bị lột da, lại được bao phủ bởi một tấm da thương tích đầy mình và một chiếc váy đỏ nhuốm máu người.

Cuối cùng, cô ấy cũng gặp được Tô Trầm Hương mạnh mẽ, không nhịn được mà khóc lóc lên án: “Anh ta còn vẽ ra trận pháp đó, muốn sử dụng năng lượng tà ác để mê hoặc tôi, khiến tôi giết thêm thật nhiều người để có thể biến tôi thành ác ma đáng sợ nhất!”

Cô ấy khóc rồi nằm sấp trên mặt đất, không biết có phải cô ấy đang khóc vì đã gặp phải một người không tử tế hay là cảm thấy đau khổ vì bản thân đã chết rồi mà còn không được tự do.

“Anh, mau gọi cảnh sát đi!”

Chứng kiến tất cả những điều kỳ diệu này, Tô Minh xoa trán, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Tô Trầm Hương, anh ấy lập tức cảm thấy đau đầu.

Công việc… chắc là không kịp làm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play