"Mình đáng thương quá." Tô Trầm Hương cũng thở dài.
Chẳng trách, mặc dù không còn ký ức gì, nhưng cô lại rất ghét cái cây gỗ đào đó.
Chẳng trách nhất quyết phải ăn hết cây gỗ đào.
Hóa ra là thù mới hận cũ à.
Nỗi hận dài dằng dặc này biết bao giờ nguôi ngoai đây?
Cô nghiến răng, tiện thể kéo tay áo anh Bắc của cô, làm điệu bộ đáng thương.
"Tôi thật đáng thương." Cô nhìn Trần Thiên Bắc, nói với vẻ mặt cực kì đáng thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT